tÊnh

February 25, 2023

kỹ năng sống

[kính] mỗi ngày đi làm về quãng đường dài 10km ko khác l j đi phượt. mà ko, đi phượt thì làm đ có tắc đường vs cả còi xe bim bim bim đcm bimbim lắm nữa. đến muốn ngỉ việc vì đm cái cty chả đc cái nc j đã hl r lại còn ở vl xa, ngày nào tham gia giao thông về cũng tăng xông. nhất là sắp mùa đông, 6h trời đã tối r, đèn đường chỗ có chỗ ko, xe thì th loz nào cũng bật pha xong nháy loạn l lên đau hết mắt tao nhức hết đầu tao. xìtrét đến nỗi có đợt mình ngiêm túc có ý định cbi sẵn cái biển ghi “còi cái l” treo trc ngực, lúc nào ở sau có th nào còi còi còi thì bm lật ra sau lưng cho mà đọc. còn đèn pha thì chịu, đi xe máy trc h k bao giương pha, nhưg bh cáu đến nỗi 5:40p ra khỏi hầm xe cty là pha cme luôn, về gần đến nhà trời tối chiếu đèn pha vào mắt bọn ml (mà bh mình cũng chính là 1 trong số bỏn) là vừa. đấy thế nhưg 2 hôm nay đeo kính áp tròng. thế là cuối cùng cũng đc đeo kính râm như ninja lead chính hiệu các mẹ ạ. xong lại phát hiện ra 1 lợi ích của kính râm đó chính là nếu đeo lúc trời tối đi về nhà thì sẽ k phải nhìn thấy đèn pha của bọn ml nữa. nên mình cũng k bật pha nữa. mình thấy mình quả là 1 cô gái tốt, vừa biết nghĩ cho nhân loại vừa biết làm bản thân bớt cáu l, mình đi làm về hân hoan hẳn lên, vừa đi vừa hát là lá la. [kính hồng] Wanda bồ của Bojack, lúc 2 ng cãi nhau r ctay có hỏi, Bojack ơi what happened? Bojack đáp, you didnt know me, then you fell in love with me, now you know me. Wanda trả lời, là có lẽ vì trc giờ t nhìn cdoi qua cặp kính màu hồng, nên bấy nhiêu cái red flags cũng chỉ như là flags. Wanda mà như mình, biết đeo kính râm thì có khi chuyện lại khác. vì thậm chí còn đ có cả tí màu nào chứ đừng nói màu hồng, nên cô chả thấy th bojack có j tốt đẹp cả. thế nhưg khi cô cởi cặp kính ra lại thấy bojack là 1 th đc vloz. thế là vui r, biết trc là nó như loz r nhưg cuối cùng nó hoá ra lại tốt, là như cái ruột già rửa sạch cứt đi bỗng nhiên biến ngay thành món ngon ăn đc, tài vl. ngoài ra thì kính râm còn có tác dụng che nắng vào ban ngày nha các bạn.

kỹ năng sống Read More »

bukowski ft. trịnh công sơn

[1 dòng sông đã qua đời phiên bản Bukowski. dù bác này nhiều khi viết hơi nhảm nhí 1 tí nhưg k sao chắc tại hay say diệu] Dù Beauvoir và Sartre vừa ở vs nhau vừa có 2 ngìn vạn ng tình bồ bịch, dù they represent “The freedom to fall both in and out of love without guilt. The freedom to change, and the acceptance that other people can change. The acceptance that love for a person can exist without wanting to own them. The freedom to love fully without being consumed by it.” (quote nhặt trong 1 bài phân tích nào đó về đôi này trên mạng), nhưng mình ko biết Beauvoir có thật sự muốn như vậy và có thật sự hạnh phúc ko, hay chỉ vì bà chấp nhận sự thật rằng Sartre (dù xấu trai bỏ mẹ) là 1 a womanizer ko thể thay đổi, và rằng bà, với những giá trị của mình, (đã xinh vl lại còn giỏi) thì hở ra thì cũng có 2 ngìn vạn bồ, nên cuối cùng bà làm nthe thật, và 2 ng vẫn hạnh phúc (hay là ko?) bên nhau đến cuối đời? mình ko biết Paganini có hạnh phúc k. Bukowski có hạnh phúc k. a Trịnh có hạnh phúc k. Mà cũng k qtrọng, chắc j hạnh phúc đã phải là mục tiêu của ngta. 2023 edit: phát hiện ra Bôvoa ms là trap gơ, và sự insecure của Sartre có 1 bài phân tích tập The drama of original choice trong Beef, trích dẫn 1 đoạn từ The Ethics of Ambiguity của chị Bôvoa, nên mình down về đọc thử. thật ra trc h m luôn thích c Bôvoa hơn a Sáctre, nhất là khi đọc lại đoạn bên trên, mà tsư quyển này ms đọc đc 5 page đầu c đã 1 câu sartre 2 câu sartre mệt ỉe, nếu ở thời nay chắc hẳn c sẽ bị chê là đu fame. nhưg k sao, vì 2 ac iêu nhau nên m tin là a Sartre chắc hẳn cũng phải thoả mãn đc nhu cầu discussion của 1 c gái cấp tiến lắm lời (nhất là các chị thì ms càng lắm lời) hồi những năm 60, lại còn bisexual và feminist như chị. vde to nhất của a Sartre, ngoài việc a đã xấu lại còn hay vẽ chuyện, là việc cả cđời a cứ muốn phải làm anh hùng, mà anh hùng thì phải đánh nhau vs iêu quái. iêu quái cũng như nhân tài, mấy ngìn năm ms có 1 con/1 vị, khả năng rất cao là cũng sẽ ko xuất hiện cùng lúc vs nhau, nên khi k có cái j để đánh, các a bèn ngĩ ra các loại chủ ngĩa, vd như chủ ngĩa hiện sinh của a Sartre. cuối cùng a tìm ra đc cái để đánh, là tư bản, nhưg đến đoạn này hơi hừmmmmm, đ j đang văn hay chữ tốt thì ??? những việc propaganda nhẽ a cứ để cho các ae đồng chí xíttalin gánh vác. 1 vde nữa của a, là việc a sợ ko live up to những cái mà a viết, nên a cứ áp lực phải viết hay hơn. a sợ cả việc ng đời gặp đc con ng thật của a thì sự ngiệp của a sẽ kết thúc, giống ô nhà văn đang đứng ở sân ga bỗng đc độc giả đến hôn tay, tức là ng đọc đã coi nhà văn ngang hàng vs họ mất rồi, mà a đã kể trong Ngôn từ. nếu a đã sợ thì viết hay hơn nữa để làm j? viết chán chán thôi cho ló thật. tuy nhiên có 1 hiện tượng ngc lại từ góc độ độc giả, đó là vài lần mình gặp tác giả/đi nge toạ đàm về xong, thì đ muốn đọc tiếp nữa. vì cái ng trong sách mà m ngĩ ra k giống ng ngoài đời tí nào, ko phải là tốt hay xấu hơn mà chỉ là ko giống thôi, hừmm, đọc ko thấy relate nữa. vì vậy nhẽ a Sartre cũng k phải lo độc giả muốn đến hôn tay a lắm đâu, ngta có khi chỉ muốn đọc thôi í. hừmm.

bukowski ft. trịnh công sơn Read More »

tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người

căn nhà 10 năm đến lúc sắp chuyển đi bỗng dưng ‘đình công’, thành ra xập xệ. cánh cửa lùa tháng trc còn trơn tru, từ đợt bố mẹ bận bịu xây nhà mới, giờ đã kẹt cứng như lâu lắm r ko có ng ở. tường bỗng đâu ẩm mốc mọc đầy. sân trc nhà lún hẳn 1 góc. hình như bấy lâu nay nó gồng mình vững chãi, nhưg giờ đây chẳng để che chở ai nữa, nên cũng đến lúc nó đc phép mệt mỏi r. hình như bấy lâu nay, nó trắng trẻo tinh tươm đợi m về, dù m chẳng bao h về cả, đến bh nó đc phép xấu xí buông thả r. con mèo cả tháng trời nhà cửa vắng hoe k có ai chơi cùng, thấy m về cứ ra cửa đứng kêu ngoao ngoao, mách lấy mách để. nuôi nó từ hồi còn bé xíu nằm vắt vẻo lên thân cây khế. mẹ bảo, cái cây khế này mấy năm nay điếc, thế mà bh nghe doạ chuyển nhà ko mang đi, tự dưng lại ra lắm quả thế. nhà mới, mẹ bảo là ‘nhà của mẹ’. r kể trên tầng 3 làm đc 2 phòng, nhưg bố bảo chmày có đứa nào về ở đâu, nên để 1 phòng cho có thôi, lại còn bảo ban công phòng các con bố dùng để làm chỗ vẽ tranh (?!!) lớn r, bố mẹ k còn xây nhà cho các con, k còn đc tranh nhau xí phòng đẹp hơn nữa r. cô hàng xóm bên nhà mới, cũng đang xây, tay cầm cái ô đủng đỉnh đi sang thăm, bên cạnh ô chồng lò dò lái xe theo r đỗ lại bên đường chờ vợ. bảo, lấy ch đi con, nhưg đừng có chọn hình thức, chỉ cần chọn ng tốt, như kia kìa (chỉ tay vào ô chồng), xấu xấu thế nhưg mà rửa bát giặt quần áo lau nhà quét nhà việc j cũng làm. đừng có như mẹ m, lấy chồng đtrai (ủa ô Ảnh đtrai since when) xong r mà cơm bưng nước rót cho nó cả đời con nhớ. )))) căn nhà 10 năm ms biết nó cũ, bố mình 60t bỗng thành ng đtrai, thật sự nếu 1 kiếp ng nặng quá thì xin ô trời cho con lấy 1 ô chồng bên ngoài xấu trai bên trong mua nhà đầu hồi mấy chục tỉ như cô hàng xóm nhà con, lại còn rửa bát lau nhà (r 60t bỗng dưng biến thành đtrai))))). thì nặng mấy con cũng gánh )))) k thì thôi

tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người Read More »

murakami ft. nguyễn huy thiệp

1 ngày trốn làm về nhà ngủ như bao ngày khác. vừa mở cửa đm thấy ngay quyển truyện mua hqua đã tan xác. Đây là quyển thứ 4 r đm lũ khốn chó mèo, trc khi ra khỏi nhà t đã để sách lên bàn cho bọn chó ko thò lên được r, nhưng chắc con mèo gạt xuống đất. May mà bm đọc xong r. tức loz chịu đc =))) sách bị xé nát rồi nên tặc lưỡi ngĩ thôi đm cũng k hay lắm, đọc chả ấn tượng đéo j. =))) bts AQ. mình k fan cũng k anti j murakami, mấy quyển to dài của bác í mình chả bao h đọc vì mình mệt. =))) đối vs mình văn của bác này lúc loz nào cũng ra cái vẻ thần bí nguy hiểm đồi trụy, lại còn hay khoe kiến thức bản thân =))) nhưng vẫn thấy có mấy quyển hay vd Những ng đàn ô k có đba hoặc Nhảy nhảy nhảy (đhs lại nhớ nhầm là chạy chạy chạy bts chạy vs cả nhảy). nói chung viết càng ngắn thì mình càng thấy hay. hno nhân dịp bác đc đề cử Nôben, có 1 chị viết review về sách của bác, ý là những tác phẩm đồ sộ sau này của murakami đọc k thấy đc cái nỗi tuyệt vọng thuần túy tinh khiết (hay j đó đại loại thế) như những quyển ban đầu bác í viết. điển hình là quyển Lắng nge gió hát này. vì quyển này mỏng nên mình mua về đọc thử. đọc xong chả thấy có cái cảm giác j. =))) giống hqua cũng đọc xong quyển tuổi 20 của bác ng huy thiệp. điểm chung của các bác nhà văn kiểu này, mình thấy, là ngoài việc khoe kiến thức bản thân quá đà ra thì các bác tạo hình nhân vật giống bản thân quá. Chứ đm tôi hỏi thử các ô sv năm 2 học về động vật, các ô thì biết cái mẹ j về Hartfield và He ming uây ? =)))))) tương tự, a cậu ấm con nhà văn sv năm 2 thì biết con cak j về xyanua dùng để hòa tan quặng chứa vàng? :(((((((((( Nói chung những phần thêm thắt kiểu này trong tr mình đọc rất khó chịu. Kiểu như hồi trẻ trâu đọc tr của marc levy, thấy nhân vật nào cũng nhà giàu vs cả kiệt xuất. thì đọc mấy quyển murakami thấy ai cũng tinh thông kinh sử. thôi chắc là Ko giàu thì phải đẹp trai ko thông kinh sử phải dài 1 gang. =)) nge nói ng nhật chim bé. khó chịuuuuuu vl =))))) xin phép review tí thế thôi.

murakami ft. nguyễn huy thiệp Read More »

cửa

you only see a place as your home when you know how the doors work. cửa rả ngày nay xịn quá, đi đâu cũng dùng thẻ, dí vào, xoẹt xoẹt. ko giống như cửa nhà cũ của ô Ảnh bà Nguyệt, muốn mở phải kênh cái khoá lên vào đúng cái góc đấy, rồi mới xoay. Muốn khoá, phải ép chặt cánh bên trái vào thì mới vặn đc chốt. muốn nó đóng hẳn vào thì phải nghe tiếng “cạch”. Có lần bà N đi ra ngoài ko mang khoá, phải gọi thợ đến phá, mà cái ổ khoá dày cui, cạy đc ra thì cũng méo cả cửa, nên mở cửa ra cũng phải nhẹ nhàng, chứ giật mạnh là nó long sòng sọc. những căn phòng đi thuê, chắn bên ngoài là cánh cửa vô hồn, cứ có khoá tổng là mở đc. chả giống nhà gì cả. mình móc 1 cái móc treo sau cửa lên, móc cao tít gần trần nhà, cũng chẳng dùng j đến, nhưng khe cửa bị hẹp hơn một tí. vài tháng, cái móc bị xô gần ra mép cửa, lại đẩy vào. mỗi lần đóng, cũng phải ấn thêm 1 lần. thế là thành cửa của mình. mỗi lần chuyển nhà, ko thích. cái ổ khoá mới ko vênh như khoá cũ. cái cửa mở ra ko cọt kẹt, cũng ko bị gió hút vào đánh cái ầm >< nhưng thôi cũng chỉ là ở trọ trần gian, thế thì hãy xin cho ở trọ gần nhau, rồi mai sau dù có ra sao thì vẫn biết mở cửa.

cửa Read More »

nói xấu sài gòn

Hà Nội tầm này đang vào mùa mưa. Nhà mình ở Hồ Tây, bên cạnh đê sông Hồng, mỗi lần trời nổi gió là mưa như nước trút. Nhớ năm nào đó trong tuổi trẻ, thời mới ngoài đôi mươi còn hăng hái xông pha, mình cũng từng vào Sài Gòn ở qua một mùa mưa. Nhà thuê gần chợ Tân Kiểng, trên con đường đánh số chứ chẳng có tên, đi mấy bước ra đến bờ sông. Có hôm mưa nước dâng lụt đến lưng quần, trôi cả tủ lạnh. Lúc đó nghĩ trách mình dở hơi, con gái con đứa ngoài Hà Nội nhà cao cửa rộng thì không ở, lại vào Sài Gòn làm gì để mà rúc trong xó chợ. Một chuyện không vui, rồi vài chuyện khác không vui, Sài Gòn với mình như không hợp lòng nhau. Qua cái mùa mưa đó, mình bỏ sông Sài Gòn, quay về với sông Hồng. So với nhiều bạn bè cùng trang lứa đến Sài Gòn lập nghiệp, trải nghiệm của mình không tốt cho lắm. Ngay tuần đầu tiên bị trộm mất món tiền phòng thân, sang tuần tiếp theo lại bị chủ nhà lật lọng đòi lại căn phòng thuê ban đầu, trong lúc gấp gáp vội tìm được chỗ tiếp theo gần chợ Tân Kiểng nói trên, thì hóa ra lại ở cùng với một chị “gái làng chơi”. Chị là vợ nhỏ được một ông ở ngay cùng xóm bao nuôi, thế nên cái hôm mưa lũ đó, đồ đạc nổi lềnh phềnh nhưng hàng xóm không một ai mảy may giúp đỡ. Chính trong cái buổi tối hai chị em lội bì bõm ướt như chuột lột, chị mới kể sự tình. Mình mệt không buồn nổi, chỉ nghĩ, Sài Gòn hoa lệ, hào sảng, đầy ắp tình người như sách báo nói đâu rồi, sao đón tôi lại là những cảnh tượng này. Cũng phải nói là từ trước đó mình đã không thấm được cái chất “tình người” trong những cuốn sách, bài văn ngợi ca Sài Gòn. Hà Nội không tình người sao? Huế, Đà Nẵng, hay các vùng đất khác kém nhân văn hơn chỗ nào, mà cứ nhắc đến Sài Gòn là phải “tình người”. Buổi tối sau khi dọn xong căn phòng ngập nước, hai chị em đèo nhau đi kiếm tạm cái gì ăn, đi qua những con đường quận 7 vừa mới ráo nước, bên dưới lớp nhựa đường không đủ dày hình như vẫn là lớp sình của đầm lầy ngày trước, mỗi lần xe tải đi qua là cả con đường rung rinh. Tầm này tháng 9 ở Hà Nội hoa sữa tỏa mùi hương nhức mũi rồi, nhưng sao lúc đấy thèm ngửi cái mùi đấy thế, còn hơn cái mùi tanh tanh, ngai ngái của Sài Gòn sau mỗi buổi chiều nước dâng. Đấy có khi, chính bởi vì sự thật của Sài Gòn nó trần trụi như thế này, nên lúc nào cũng phải khoác lên lớp áo hào sảng, “tình người”, để che đậy bớt đi. Chứ đến Sài Gòn mà ăn ở sung sướng, sống trên tầng cao, cuối tuần đi ăn uống những nơi sang chảnh, thì thể nào mà chẳng thở ra mấy câu ngôn tình “Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo”, chỉ hợp cho mấy anh ngồi quầy bar tán gái, tay đu đưa cốc rượu, mắt long lanh. Bổ sung thêm cho những anh tay chơi Sài Gòn dốt tiếng Việt, là từ “lệ” trong “hoa lệ” cũng không phải là từ “lệ” trong “giọt lệ”. Mà, những người thật sự có chuyện lòng để trải, nghĩ mà xem, họ lấy đâu ra thời gian mà đổ lệ. Nếu bớt ngợi ca Sài Gòn, thì có lẽ những câu chuyện đời thường như của chị gái thuê cùng nhà năm nào sẽ bớt “khốc liệt” hơn, vì không bị những đứa từ phương xa đến lôi ra so sánh. Những ngày bớt khó ở, mình cũng thích đi lượn ở Sài Gòn. Chiều Sài Gòn mưa xong là trời mát, thi thoảng trong lúc đang hòa vào làn xe chen chúc trên cầu Kênh Tẻ, nghe lỏm được câu chuyện người cha dạy con bài toán hình học mà thằng bé làm sai trong bài kiểm tra, mà đi theo xe người ta đến lạc cả đường. Hay quán cháo ven đường của ông chú người Hoa, quán lụp xụp, chú nói tiếng Việt cũng trọ trẹ, nhưng câu một câu hai rồi cũng hiểu nhau, xoa dịu phần nào những ấm ức của con bé Hà Nội nói thứ tiếng phát trên thời sự, mà vào trong này gọi đồ ăn người ta cứ nhất định nghe không hiểu. Nhớ cả những người bạn bắc kỳ như mình, lạc lõng giữa lòng Sài Gòn, chẳng ai xui khiến mà tự đưa đẩy tìm đến quen nhau, nói xấu Sài Gòn với nhau, bằng giọng bắc. Những người bạn năm ấy của mình, người thì vẫn ở Sài Gòn, người thì chưa kịp yêu mến Sài Gòn đã vội rời đi, như mình. Ngày đầu tiên về lại Hà Nội, gọi một cuốc Grab xe ôm chở đi vòng quanh để ngửi cho đã cái mùi phố phường quen thuộc, lại được nghe kể câu chuyện éo le, chị ơi, hôm nay em đi thăm bạn em trong bệnh viện, hôm qua nó bị xe đâm bây giờ phải cắt cụt hai chân. Thấy lòng nao nao giống hồi nghe chuyện của chị gái làng chơi gần chợ Tân Kiểng, mà lạ thật, hôm đó lội nước người ướt rượt, ngồi sau xe máy chị, người chị vẫn tỏa ra cái mùi dầu của quán massage. Cái mùi mà thi thoảng bây giờ, khi được những anh Grab thân thiện kể lệ chuyện đời, mình vẫn còn thấy loanh quanh hai bên mũi. Nghĩ lại chợt

nói xấu sài gòn Read More »

[nói xấu người yêu cũ vol. 1]

Tại vì có 1 a nyc bảo mình bị daddy issue. Now ‘daddy’ is where he got that wrong, because I hate my mom just as much as I hate my dad. I love them, but I’ll get there in a minute. But I didn’t know why he said that. Now, I have been known to date good looking guys, and they must’ve got some from their dads, right? This one even has 2 dads. At this point I had to high-five his mom, because, go woman, not being creepy here, but both his dads are still stunning at their 60s, and that’s when I realized he was the one with daddy(s) issue – takes one to know one, huh? Because he would never be half as good as his dads. And not just good-looking wise – everything-else wise, I’m very sure. And they both adored me – I’m a sweet little girl. But I won’t get too close to that here; this actually has very little to do with any of my exes. Here is why I don’t have daddy issue. I just have a quite uncomfortable relationship with my dad. And my mom. She always wanted us (my sister and me) to understand right away what she’s understood– that she had all her life to figure out, and she never could see why we couldn’t do life just like she did (uhh, how about because we’re combined from 2 very different persons who decided to have offspring together?), and he always wanted sons. So there’s that. But if you come around the age that your parents were when they had you, and you’re not married yet – meaning, you don’t have a new set of parents to judge yet (ohhhhhh and if you do, it’s very fun, I got a sense for a while, and it helped a lot, explained why their son and I were torturing each other, and no we were not done quite yet hahahaaaa, not for a long little while, that’s how you know they’re just as fucked up as your parents, and they’re not even afraid to show you that, and the best part is, you don’t have to feel bad for that family, because they didn’t care all that much about you – just like you didn’t them), and you don’t have kids to worry about yet – if they’re gonna grow up and become criminals, and you have no choice but to go back and analyze the one set you’re blessed with from the start – yeah, who else do you have to blame for your problems? You just have no choice but to be understanding towards your parents. At this point I’m proud to say that I know everything about my mom and my dad. From their side, they still struggle to figure out what my favorite food is (can’t blame them, I change it every year), plus, my sister’s gone vegan, so my mom has to invent new dishes to amuse me and make sure it’s vegan for my sister. I know my mom will never stop responding “yes?” no matter how many times my sister and I pretend to fight and yell MOMMMM for help, and my dad can’t get mad at me if I annoy him but give him a new puzzle to solve after, like, Dad, dad, Daaaaaddddd, what does the word ‘tờ’ mean in the saying ‘im lặng như tờ’? And he has a sweet tooth just like mine and only likes the snacks I choose, but my mom will only let him have 1 per day. See, Im such a good kid. My dad once said that this generation (millennials) will be the first ones who forget their roots (ancestors, going back to the dad’s hometown 3 times a year to pray, with 2 billions death dates –in lunar calendar – of passed loved ones to remember, etc). But I say, we’re the first generation who ever has to forgive their parents. Because we didn’t live through war, or famine, or any plague (OK we had COVID but most of us millennials were on the way to our 30s by then), our lives have been nothing compared to the misery the previous generations had. They can blame their problems on the time, the place, and whatever hardship they had to endure. We have nothing but our upbringing to blame. At some point, we leave our nest – oh what good start we have, then we create our own little societies , but we manage to screw every single one of them up. And now every therapist talks about the childhood trauma and the parents (and the ‘inner child’, whatever the fuck that means), so we believe that’s why we end up here, and ‘here’ is a very bad place. And because we can’t go on if we keep blaming ourselves for our past mistakes, we need to keep digging, yes, dig deeper, just a little deeper, like, what did your mom do to you that morning before school? Hahahaaaa. Let it all out, don’t let it haunt you! Put the responsibility on someone, something else! It is not fair but it is how it is. And so our parents have to take the hit. Then the therapist goes on to say, now, you forgive your parents. And so we do. We still don’t understand what they actually did to us? But we forgive them alright. We have no choice but to. I actually don’t have any childhood trauma (and never went to any therapist). This is something that I turned upside down in my head to confirm, in every conversation I had with my sister. We both concluded that, no, we had a normal childhood, our parents were (and still are) very nice, they did the best they could, and far better than many other families; yes they always have had their own problems here and there, but nothing too crazy. Just 2

[nói xấu người yêu cũ vol. 1] Read More »