vào đời không khóc

(giỗ bác năm thứ 2 ko về đc, bèn repost cái này lên đây) Hôm nay bà N lại nói 1 câu văn vẻ: kiếp người là khổ, nên lúc đẻ ra ai cũng khóc. Ông Ả tiếp lời, đẻ ra thì khóc xong lúc chết đi thì lại cứ há hốc miệng ra, chắc cười. Bà N có vẻ ko quan tâm đến lúc há hốc miệng ra, bảo tiếp: con Hiền ngoan từ hồi trong bụng mẹ, đến lúc đc bác Lý trông vẫn ngoan, đặt đâu ngồi đấy ko khóc ko đòi, là cái đứa cháu ngoan nhất mà được bác chăm. Còn cái con Tâm hồi ở trong bụng mẹ đã đạp kinh lắm rồi, chắc tại bị nhau quấn cổ 2 vòng nên nó khó chịu. Hỏi, thế lúc chui ra khỏi bụng mẹ con có khóc to ko? Đấy cái lúc mày khóc ko thì lại ko ai biết, mẹ mày phải mổ, còn đang bị đánh thuốc mê. Bác đi lúc 9h tối, sau mấy ngày nằm hôn mê trong viện, chẳng tỉnh được lúc nào để con cháu chào 1 tiếng. HN trời đất ẩm ương, con em gọi cho con chị báo bác mất rồi, mà chỗ nhà con chị mưa rào ầm ầm điện thoại ko nghe thấy j, nhà con em thì vẫn khô không khốc. Chỉ cách 1 con sông. Ở cách 5 múi giờ, chị Hiền biết tin viết email về chia buồn cho anh con trai bác. Lời lẽ cũng xúc động, mà đến phì cười ông anh vốn tính cục cằn chỉ rep đúng một dòng, vừa đưa bác về nhà lạnh. Mới tuần trước bác còn nhắc, thứ 7 là tiết thanh minh. Ông Ả vừa về quê tảo mộ ra thì hôm sau bác mất. Đi đi lại lại mấy ngày liên tục, ông kêu đau lưng, lại buồn chị gái vừa mất, đêm nằm không ngủ được. Sáng 10h bắt đầu làm lễ, khách khứa ở cơ quan đến viếng bảo chẳng nhận ra ông. Mà ông mới về hưu được đâu 2 tháng. Nhắc đến thanh minh ông vẫn cằn nhằn, cái thằng Thắng (anh con bác cả) cứ cãi là chưa qua tháng 3 thì chưa phải là thanh minh, thanh minh lấy theo ngày lập xuân dương lịch cơ mà. Cái bọn con cháu bây giờ chả biết gì, cứ nghe theo lời thầy nào ở đẩu đâu, nghe vớ nghe vẩn. Không có đám tang thì cũng không gặp a Thắng, từ hồi a đi lấy vợ hai, mẹ a từ mặt đuổi ra khỏi nhà, bây giờ bà chỉ ở với con dâu. Chị dâu theo giấy tờ là chẳng còn nghĩa vụ gì với gia đình từ chục năm nay rồi, ngày giỗ ngày Tết mà làm ở nhà bác cả, chị cũng không còn ngồi vào mâm. Bà Nguyệt bảo sáng nhìn thấy chị đến gặp chồng cũ ngoài cửa, thấy chào hỏi hớn hở nói chuyện cũng 1 lúc lâu. Thì cũng từng tình nghĩa vợ chồng, tiếc gì nhau cái xã giao, cứ vui vẻ cho đẹp da, chị gần 50 rồi mà nhìn trẻ hơn cả mấy con em chưa đầu 3 nhưng mặt mày nhàu nhĩ. Bác dâu cả nhìn thấy anh con thì mặt vẫn nhàu nhĩ. Mỗi lần đi đâu ngồi chung xe với bác mà có ai lỡ nhắc đến anh, hoặc bác cứ tự nhắc đến, thì lại vẫn 1 bài ca, kết thúc bằng, cái thằng láo toét, tao vặn cổ. Cô em chồng mới mất này của bác, năm xưa hồi ông nội còn sống, có mấy lần ông hấp hối đều sốt sắng gọi mấy anh em trai trên thành phố về, thế mà về thì ông lại chưa đi, bị bác mắng là nhà quê phiền hà, anh em còn bao công bao việc. Thế là lần cuối ông hấp hối chẳng ai gọi về, mấy ông con trai chẳng được chào bố. Thi thoảng bà N vẫn kể. Thế mà bây giờ cô em chồng quê mùa cũng đi rồi. Cũng một chặng đường đằng đẵng nằm viện mấy năm, lúc chết cũng hôn mê trong viện, rồi vòng qua Văn Điển mới được về quê, giống chồng bác mất lúc xưa. Căn nhà từ lúc anh con trai bỏ vợ, bỏ luôn quyền thừa kế, bác định bán đi, xong rồi “tao cho con Lý 200 triệu!”, vẫn còn đó. Mà người bác định cho tiền đã mất rồi. Về nhà, từ 5h đến 9h tối mà ông thầy cúng mãi không xong, từ bàn thờ tầng 3 xuống tầng 1. Ông Ả bảo, ảnh thờ của bác nhìn hơi tươi quá hay sao í nhỉ? Bác cười nhìn mặt rất vui. Thôi cũng là cho xong thủ tục trên này. Mai đưa bác về quê, hình như hai anh con bác vẫn còn cãi nhau, mộ bác nên quay về hướng nào. Thầy dưới quê bảo 1 kiểu, thầy trên này lại xoay ngược lại. Anh lớn tức mình, bảo, cả họ nằm cùng 1 hướng thế rồi, mày quay ngược lại thì ra giữa đồng mà nằm. Thân đàn bà con gái về chôn nhà mẹ đẻ, chắc cũng đã đủ quạnh hiu, thôi đừng để bác nằm trơ trọi giữa đồng. Mấy đứa cháu gái đầu 2 đầu 3 nhà này chưa chồng, đứa nào cũng được chuẩn bị sẵn chỗ chôn cả rồi. Con em họ nói gở (?), bảo thôi sau chết trẻ khỏe ma, còn có sức đi trêu người. Mấy con chị bảo uh nhưng mày đợi tầm 40 hãy chết nhé, lúc í có khi có tí tiền tí quyền, vừa khỏe vừa mạnh, đấy là cái lúc đỉnh cao. Người lớn mắng bảo, chúng mày rồi sau cũng thành mấy bà cô tổ. 3 cái đứa chúng mày, cộng 1 con Hiền. Mà nhà chồng cũ của bác dưới quê, ở

vào đời không khóc Read More »