tÊnh

lotsa luck

thơ của ai í, đc c hiền gửi

mẹ a Tuấn có vẻ mặt judgemental điển hình của các bà mẹ. bà ngồi cao, thẳng, kiêu kỳ, 2 cái lông mày hơi cau cau. bố a Tuấn hiền khô, hút vina có đầu lọc nhựa.

bà chỉ hiện nguyên hình là 1 bà mẹ hớn hở khi đi dưới hàng me, reo lên, ahhh quả me này, rồi lúi húi nhặt mấy quả rụng. ko biết có quả nào còn ăn đc k nhỉ? cái này là me ngọt hay me chua nhỉ? bố a vẫn hiền khô, thấy bà nhặt cũng đi theo sau.

làm mình nhớ bà N. những bà mẹ cau có nhưg hồn nhiên. vui hồn nhiên, buồn cũng hồn nhiên. trc cửa nhà có 2 cây sấu, đến mùa bà hăm hở chọc, chia cho cả làng. quanh khu dân cư có bao nhiêu cây xoài bà cũng hái bằng sạch, cũng chia cho cả làng. niềm vui nỗi buồn của các bà phần nhiều xoay quanh đồ ăn. nhớ mấy năm trc c hiền bắt đầu ăn chay, bà đăm chiêu lắm, bao nhiêu món ngon bh k nấu cho nó ăn đc nữa. hay bữa giỗ mùng 5 tết, các bà ngồi bần thần quanh mâm cỗ đặt làm sẵn, phải do mình nấu, chả biết trong cái nồi lẩu kia có những loại thịt thà j, chua cay mặn ngọt ra sao. nói câu j cũng thấy thừa thãi, chỉ giục các con ăn đi này, ngon lắm. nhưg con gà k phải tay mẹ chặt, cả cái đùi to tướng mà chặt có 2 miếng thế kia thì ai ăn? chỉ có chị dâu cả vẫn lọ mọ nấu 1 nồi miến, để có cớ đứng trong bếp.

đôi khi trời cho các bà cái tính hồn nhiên, để bẵng đi những cái nỗi buồn khó diễn tả hơn, ví dụ nếu như tôi và a Tuấn iêu nhau thì 2 bà sung sướng phải biết. nhưg đấy mãi mãi chỉ là ch nếu như mà thôi. mà có lẽ các bà cũng chả buồn? chỉ có mấy đứa chúng mày tự phức tạp lên vs nhau, cuối cùng cỗ tự làm hay đặt sẵn thì cũng vẫn vui, tao chả buồn, chúng mày cứ ngĩ tao buồn đấy chứ.