tÊnh

playing god in budapest

năm 2018, quyết định đi châu Âu cho nó xa. như 1 bộ phận ng VN mà trong bộ gen vẫn còn j đấy nhớ về thâm tình với mẫu cuốc và kgb, mình đi đông âu. sau khi lên plan chán chê, ngắm nghía đến thuộc làu cái bản đồ chỗ thì rúm vào chỗ lại rộng ra toang hoác của châu Âu, mình quyết định lên 1 cái lộ trình dở hơi là đi áo hung (nhưg ko đi Áo vì ko thích) – tiệp (chủ yếu là ở bratislava – và ko hối hận tí nào khi quyết định ở đấy 3 đêm rồi mới qua prague 1 đêm cuối – sau này những ai thích prague mình đều đánh giá vlon, hừmm) – ba lan (ko có ấn tượng j lắm, ở krakow rất nhiều chim? warsaw hơi nhà quê nhưg có quay đc video 1 con mèo – auschwitz thì sợ quá) – lithuania (nhẽ ra là muốn đi latvia nhưg mà đi nhầm =)))), cũng là 1 chuyến rất đáng nhầm), rồi về Hà Lan chỗ c Hiền ở và sau cùng đi Pháp (nhất định phải đi Pháp để ăn rất nhiều quả đào bẹt, mua 10 quyển lucky luke và tintin mỗi quyển trị giá 5 ơ – mà bh mình vẫn trưng bày rất trịnh trọng ở nhà, thi thoảng mở ra đọc bập bõm đc vài đoạn nhưg đhs vẫn hiểu, cười hô hố, vỗ đùi đen đét).

đấy là để giải thích tại sao điểm đến đầu tiên lại là budapest, nối chuyến luôn sau khi hạ cánh xuống Schiphol, khiến cả chuyến bay cảm tưởng như dài vô tận (tsao lại lấy visa đi hà lan chứ k phải pháp cho dễ thì là do mình dốt, và sau khi đi lần thứ 2 thì ms nhận ra, tức ỉa). so vs cái náo loạn ở Schiphol với nhiều ng hà lan cao to lực lưỡng, mặt đỏ gay, đầu hơi ít tóc, cười nói ầm ầm, nói cái thứ tiếng nge na ná tiếng Anh nhưg sột soạt bên tai hơn, ăn mặc thì xấu như ng Mỹ, sân bay ở budapest lặng như tờ, 1 màu xám (hoặc trắng?, tóm lại là 1 màu j đấy sầm sì như trong fim cảnh sát hình sự), mặc dù lúc đấy ms có 3h chiều thì phải. hoặc mình thấy thế là do mệt vì bay dài, hoặc do bị 2 a hải quan ở sân bay bắt mở vali ra kiểm tra đồ vì thấy 1 con indochine lơ ngơ đi 1 mình xong vali lại còn to (thật là rất ko hiếu khách).

lúc đấy mình tưởng là do cái số xui như thường lệ nên ms bị chào đón 1 cách cau có như vậy, nhưg ko, cả budapest là 1 thpho lạnh nhạt vs khách du lịch. như 1 ô già, đến tuổi về hiu chỉ muốn ngồi ngoài sân sưởi nắng trong bộ trang phục vẫn quần âu và áo sơ mi (đóng thùng hoặc có khi đeo cả đai) và tai chỉ còn chịu đc mức độ âm thanh dưới 20 đề xi ben, budapest có vẻ rất khó ở khi bị bọn khách du lịch làm phiền. sau này nhớ lại, mình luôn thích budapest nhất, k phải vì nó là điểm đến đầu tiên nên gây đc ấn tượng, mà vì nó khó ở và ko welcome mình 1 tí nào. ko phải kiểu kiêu kỳ và k chịu nói tiếng Anh giống ng Paris, mà cũng ko giống kiểu khó ở của dân HN – quá chật hẹp và đông đúc và ồn ào nên chẳng ai có tgian quan tâm bọn khách du lịch chúng mày là ai (tây hay tàu thì có j ghê gớm nào?? ko mua j thì bước nhanh cái chân lên đừng đứng vướng cửa hàng nhà tao), budapest ko qtam đơn giản vì nó già, và vì nó rất to.

những ng già trở nên đáng yêu cũng vì họ give no fuck. vì mệt? vì não bộ ko còn đủ công suất và sức chứa cho cái sự qtam? hay vì đã sống đủ lâu để biết là có qtam thì cũng chả để làm j? (mấy cái trò háo hức nhố nhăng của chúng mày, tao đẻ ra). chỗ vui chơi về đêm náo nhiệt nhất ở budapest cũng là ở mấy cái ruin bar. oke tụi trẻ chmay muốn hú hét thì vào mấy chỗ này cũng đc, đấy nhưg mà tao chỉ chắp vá vào cho đến thế thôi nhớ. cái mốt ruin bar vs cả ruin-các-thứ này chắc cũng từ đây mà ra: chỉnh trang lại mấy tòa nhà cũ hỏng xập xệ (chỗ nào hỏng quá thì đập mẹ ra, còn đâu thì vá víu lại), còn decor thì, nhà có đồ cũ j cần giải tán, nhất là mấy đồ thời bao cấp, cứ gom đến r treo đầy lên tường. khách đến thích ngồi chỗ nào thì ngồi, ko ngồi thì thôi (bàn ghế cũng rất xấu), lượn 1 vòng r đi ra cũng đủ mỏi chân. chính những chỗ ruin già cỗi tnay, giống như cái bãi đồ thải của lớp ng già, thì toàn là để lừa bọn trẻ và khách du lịch.

những ng già còn đáng yêu hơn nếu họ to cao, với kiểu di chuyển nặng nề chậm chạp và luôn tìm cách tối ưu hóa chuyển động nhất có thể (ô Ảnh phơi quần áo giúp vợ, đếm được 37 món, phàn nàn với con là cái việc này quá là “nhiều động tác”. dnay mình phát hiện ra là với đàn bà con gái thì gội đầu là một cái việc nhiều động tác, nên lúc về già các bà thường cắt phéng hết tóc tai đi, hoặc đi ra hàng gội đầu). budapest và HN đều khó ở, nhưg budapest đáng yêu hơn, vì nó rất to (dĩ nhiên đang so sánh old town thôi chứ k phải combo hà nội hà đông hà tây sóc sơn (đhs sóc sơn đc luôn???), HN thì cũng to r đấy, nhưg cứ đoạn nào to là đoạn đấy xấu ỉa, đhs, chắc cũng giống ng châu Á, cứ phải bé bé xinh xinh thôi thì ms đẹp). và vì to và đồ sộ, nên nó ko bullshit được. trung tâm thpho quy hoạch rất gọn gàng ngăn nắp, khu nào ra khu nấy, ng dân ko bê tha nhiều. sáng ra ko có mấy bãi nôn ở vỉa hè như Barcelona, k bị móc túi như ở Lisbon (quả bị móc túi này cũng thật là cười ỉa nhưg Lisbon đéo đáng có 1 post riêng tnay để mà kể), cũng ko có bãi cứt chó nào như ở Paris.

để align vs cái sự già và to của budapest, thì hoàng hôn của nó cũng buông rất chậm. đi bộ qua sông 4 lượt, trong đó có 1 lượt nghịch ngu trèo lên thành cầu Chain (hay là cầu Liberty nhở? k nhớ rõ lắm) xong sợ ỉa, k trèo xuống đc (phải nhờ 1 a – chắc là ng ở budapest, vì a đi rất nhanh và chăm chú và mặt hơi cau có – đỡ mình xuống), vào lâu đài bên bờ buda, ngồi ở đấy chơi dầm dề vs 1 con chó xù màu trắng, r lại đi bộ qua bên kia cầu để chụp ảnh mấy đôi giày sculpture, uống đc 2 chai bia, đi 1 vòng quanh parliament đến lúc nó lên đèn, mà nhìn từ bên sông bờ pest, trời vẫn còn đỏ rực. hnhu cũng chả ai vội vã chụp ảnh hoàng hôn ở đây làm gì, vì nó sẽ đẹp như thế 1 lúc lâu, và ngày nào cũng sẽ đẹp nthe, khiến những ai hay fomo sẽ phải lăn tăn, hừmmm tức là ntnay là chưa đẹp lắm nên k ai chụp ảnh tí j, mình đi sai thời điểm hay j nhỉ??? ở HN, cái chỗ to nhất để ngắm hoàng hôn là hồ tây thì lúc nào cũng phải rình rập từ trc, k thì phải phóng ào ào ms đến kịp, vì chỉ chậm 1 phút thôi là mặt trời lặn ngóm r. chắc phải đến lúc xây xong cầu tứ liên, và kè xong 2 bờ sông Hồng, cũng như công nhận phía bên kia sông Hồng là 1 phần của HN, thì ng HN ms tha cho đường Thanh Niên vào lúc 5h chiều. m nhận ra ng HN cực kỳ thích chụp ảnh hoàng hôn, có lẽ là vì cái sự hiếm hoi khổ sở này. và phải là 1 ng HN đểu như mình thì ms chỉ ra đc cho bạn mình (ng HN xịn), lúc bạn hối hả đi nhanh vì sợ k săn kịp con ảnh signature sunset ở Bali (nơi mà mặt trời lặn còn nhanh hơn vì chạy qua xích đạo), là mặt trời thì ở đâu chả có, tiếc j 1 cái buổi hoàng hôn?

budapest sống đúng vs độ tuổi và kích cỡ của nó. ngoài việc ko mấy hậu hĩ với khách du lịch, thì trong các tòa nhà và khách sạn khu trung tâm vẫn lát loại gạch bông cổ điển, màu vàng trắng và hoa văn đồng tâm như ở VN (séc và balan cũng còn loại gạch này, nhưg nhà cửa hàng quán xịn và tấp nập hơn nhiều). thang máy cũng chậm và lạch cạch. phải giật dây chuông, xong r đóng mở 2 lớp cửa, trong tgian đấy thì đi bộ từ tầng 1 lên tầng 3 còn nhanh hơn. nhà cửa nếu k xây = gạch đỏ sẽ chỉ có tông màu xám hoặc vàng nhạt hoặc màu j đấy đã bị phai, nhiều chỗ tróc lở, xong cũng cứ kệ đấy. loanh quanh gần khu nhiều hàng quán có vài chỗ tường mới sơn nhưg cũng màu xám hoặc đen, đi mãi ms có chỗ màu mè hơn 1 tí. đc cái nthe thì chụp ảnh lại đẹp, mặc cái j cũng nổi (về sau xem lại ảnh, mình phát hiện ra đây là nơi duy nhất mình từng đi chơi mà ko mặc outfit có màu hòa vào background – vì ngoài làm nền ra thì budapest chả có màu gì cả. chưa kể khs đúng hôm đấy mình lại mặc 1 bộ màu vàng như quả chuối từ đầu đến chân, nhìn như nhân vật phản diện trong phim câm đen trắng hồi xưa, tự dưng bị highlight lên). ban ngày t6 mà đường phố trung tâm vắng hoe, xe cộ đi lại từ từ, vì đường rộng mà ng thì ít, chả có lí do j để mà phải chen, cũng k có việc j để mà đáng phải vội. vào ngày cuối cùng, trên chuyến xe ô tô từ budapest đi bratislava, qua mấy quận ngoại ô chỉ càng thấy 1 màu j đấy đen sì, nhìn hơi ổ chuột, trải dài mãi rồi nhạt dần, hòa vào cái màu nhì nhằng của đoạn đường ko có gì gần biên giới.

ở budapest có cảm giác như giác ngộ đc ra 1 tí. vd, vào lúc 7h tối, cùng cái hôm có buổi chiều hoàng hôn dài dằng dặc, trong lúc vẫn đi lang thang, mình gặp lại cái a đã cíu mình xuống khỏi thành cầu, đang đợi đèn xanh để đi qua đường. a vẫn mặc cái áo thun dài tay màu đỏ gụ với cổ áo giả sơ mi trắng, đi vẫn hơi nhanh, đầu chúc xuống. lẽ ra nếu như ở 1 thpho khác, màu mè hơn, sang trọng hơn, khung cảnh lãng mạn hơn và ko khí xung quanh nhiều pheromone và testosterone hơn (vd như ở prague hay paris), chắc mình cũng sẽ đi đến cảm ơn a đấy, có thể sẽ mời a 1 cốc cafe, hỏi xem a làm j ở đâu, tsao a lại đi 1 mình nthe từ chiều đến h mà k thấy có túi xách j trong tay, tsao a đi nhanh thế? (và làm tnao để a đi vs cái tốc độ nthe mà ko bị chảy tí mồ hôi nào thế kia??? có thể a có ch j đó vội thật và sẽ k dừng lại nói ch vs mình, có thể a đúng là 1 ng budapest cau có đúng như trong suy ngĩ của mình và thấy xui xẻo khi lại gặp phải con dở hơi này lần thứ 2 trong vòng chưa đầy 2 tiếng đồng hồ ở 1 cái thpho to vlon ntnay. rất nhiều possibilites để xảy ra hoặc ko xảy ra, nhưg vào lúc đó, mình cảm thấy chỉ nên để nó trôi qua trong sự xảy ra hoặc ko xảy ra (hay chính như vậy đã là xảy ra?) như thế. like playing god. to myself. because this is budapest, and budapest has been here for a longgggg time, longer than all of its longest sunsets, and why should budapest give any fucks about a stupid story, happening or not? cái duy nhất xảy ra ở đây, và đã xảy ra rất tốt rồi, chính là budapest, và nó xảy ra mà ko cần có câu chuyện j của mình cả. nếu có thì nó cũng đếch quan tâm.