tÊnh

buồn –

20% còn lại là vào ngày rằm và ngày đến tháng

quyết tâm chia tay

mọi quyết định chia tay có lẽ đều đến từ người nữ. nhiều khi nó chỉ đến từ những cái nhỏ nhặt. như câu chuyện vợ chồng li dị vì lí do thằng chồng bao nhiêu năm ko chịu rửa cái cốc nước uống dở, lần nào vợ cũng thấy để lung tung trên mặt bếp. như chuyện 1 buổi chiều, shipper gọi điện báo gói hàng đợi mấy tuần mới về, gửi đến đúng lúc ko ở nhà, phải đợi mãi mới có người mở cửa để vứt vào sân. mấy năm nay chẳng nhờ cái gì, chỉ nhờ 1 lần duy nhất, là hôm đó vào nhà lấy hộ cái gói hàng rồi mang lên phòng. thế mà lúc về, gói hàng chẳng thấy tăm hơi, người kia đầu óc thậm chí còn chẳng nhớ đã cầm lên chưa, hay vui tay vứt mẹ đi đâu rồi. tình cảm ko phải nói hết là hết. cũng ko có khoảnh khắc nào mà bỗng dưng bóng đèn lóe lên trong đầu để mà quyết định chia tay. Chỉ có khoảnh khắc quyết định sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ một lỗi lầm nào nữa, mà thôi. mà ko thể kết thúc without a bang được, nhỉ? 1 tháng sau khi gói hàng mất tích, 2 tuần sau khi chia tay, 1 shipper khác gọi điện, bảo em ơi hàng tạp hóa đầu ngõ cứ nhìn thấy a là gọi toáng lên, bảo tại sao cả tháng rồi em ko ra nhận cái gói hàng gửi ở nhà người ta. ơ em có hàng nào nhờ gửi vào đấy đâu? đây này gói hàng gì to lù lù. anh shipper chụp ảnh cho xem, mới té ngửa ra là cái gói hàng lần trước bị mất tích. hôm đấy ắt là ôm cái gói hàng đi ra mua bao thuốc lá xong quên mẹ ở đấy, đầu với óc. biết thế đéo nhờ. nhưng mà phải nhờ, thì mới tỉnh ra, là trong đầu nó nghĩ đến mình chỉ bấy nhiêu thôi. hóa ra chẳng có cái gì mất tích cả, quên đi thì nó mất, thông tin ko còn có giá trị trên đời nữa, thế thôi. chỉ khổ thân anh ship, còn chẳng phải shipper của cái gói hàng đấy, chì vì hay đi ship khu này nên mới vạ lây, đứng chờ dưới cửa giữa trời mưa rét để đợi người mở cửa, tống bằng được cái gói hàng oan gia này đi cho hết nợ. gói hàng đấy là 2 cái thảm trải sofa. mùa đông hết rồi, sofa cũng mua khăn trải khác rồi. 2 cái thảm đành vẫn nằm im trong bọc, im như cái lí do chia tay.

quyết tâm chia tay Read More »

vào đời không khóc

(giỗ bác năm thứ 2 ko về đc, bèn repost cái này lên đây) Hôm nay bà N lại nói 1 câu văn vẻ: kiếp người là khổ, nên lúc đẻ ra ai cũng khóc. Ông Ả tiếp lời, đẻ ra thì khóc xong lúc chết đi thì lại cứ há hốc miệng ra, chắc cười. Bà N có vẻ ko quan tâm đến lúc há hốc miệng ra, bảo tiếp: con Hiền ngoan từ hồi trong bụng mẹ, đến lúc đc bác Lý trông vẫn ngoan, đặt đâu ngồi đấy ko khóc ko đòi, là cái đứa cháu ngoan nhất mà được bác chăm. Còn cái con Tâm hồi ở trong bụng mẹ đã đạp kinh lắm rồi, chắc tại bị nhau quấn cổ 2 vòng nên nó khó chịu. Hỏi, thế lúc chui ra khỏi bụng mẹ con có khóc to ko? Đấy cái lúc mày khóc ko thì lại ko ai biết, mẹ mày phải mổ, còn đang bị đánh thuốc mê. Bác đi lúc 9h tối, sau mấy ngày nằm hôn mê trong viện, chẳng tỉnh được lúc nào để con cháu chào 1 tiếng. HN trời đất ẩm ương, con em gọi cho con chị báo bác mất rồi, mà chỗ nhà con chị mưa rào ầm ầm điện thoại ko nghe thấy j, nhà con em thì vẫn khô không khốc. Chỉ cách 1 con sông. Ở cách 5 múi giờ, chị Hiền biết tin viết email về chia buồn cho anh con trai bác. Lời lẽ cũng xúc động, mà đến phì cười ông anh vốn tính cục cằn chỉ rep đúng một dòng, vừa đưa bác về nhà lạnh. Mới tuần trước bác còn nhắc, thứ 7 là tiết thanh minh. Ông Ả vừa về quê tảo mộ ra thì hôm sau bác mất. Đi đi lại lại mấy ngày liên tục, ông kêu đau lưng, lại buồn chị gái vừa mất, đêm nằm không ngủ được. Sáng 10h bắt đầu làm lễ, khách khứa ở cơ quan đến viếng bảo chẳng nhận ra ông. Mà ông mới về hưu được đâu 2 tháng. Nhắc đến thanh minh ông vẫn cằn nhằn, cái thằng Thắng (anh con bác cả) cứ cãi là chưa qua tháng 3 thì chưa phải là thanh minh, thanh minh lấy theo ngày lập xuân dương lịch cơ mà. Cái bọn con cháu bây giờ chả biết gì, cứ nghe theo lời thầy nào ở đẩu đâu, nghe vớ nghe vẩn. Không có đám tang thì cũng không gặp a Thắng, từ hồi a đi lấy vợ hai, mẹ a từ mặt đuổi ra khỏi nhà, bây giờ bà chỉ ở với con dâu. Chị dâu theo giấy tờ là chẳng còn nghĩa vụ gì với gia đình từ chục năm nay rồi, ngày giỗ ngày Tết mà làm ở nhà bác cả, chị cũng không còn ngồi vào mâm. Bà Nguyệt bảo sáng nhìn thấy chị đến gặp chồng cũ ngoài cửa, thấy chào hỏi hớn hở nói chuyện cũng 1 lúc lâu. Thì cũng từng tình nghĩa vợ chồng, tiếc gì nhau cái xã giao, cứ vui vẻ cho đẹp da, chị gần 50 rồi mà nhìn trẻ hơn cả mấy con em chưa đầu 3 nhưng mặt mày nhàu nhĩ. Bác dâu cả nhìn thấy anh con thì mặt vẫn nhàu nhĩ. Mỗi lần đi đâu ngồi chung xe với bác mà có ai lỡ nhắc đến anh, hoặc bác cứ tự nhắc đến, thì lại vẫn 1 bài ca, kết thúc bằng, cái thằng láo toét, tao vặn cổ. Cô em chồng mới mất này của bác, năm xưa hồi ông nội còn sống, có mấy lần ông hấp hối đều sốt sắng gọi mấy anh em trai trên thành phố về, thế mà về thì ông lại chưa đi, bị bác mắng là nhà quê phiền hà, anh em còn bao công bao việc. Thế là lần cuối ông hấp hối chẳng ai gọi về, mấy ông con trai chẳng được chào bố. Thi thoảng bà N vẫn kể. Thế mà bây giờ cô em chồng quê mùa cũng đi rồi. Cũng một chặng đường đằng đẵng nằm viện mấy năm, lúc chết cũng hôn mê trong viện, rồi vòng qua Văn Điển mới được về quê, giống chồng bác mất lúc xưa. Căn nhà từ lúc anh con trai bỏ vợ, bỏ luôn quyền thừa kế, bác định bán đi, xong rồi “tao cho con Lý 200 triệu!”, vẫn còn đó. Mà người bác định cho tiền đã mất rồi. Về nhà, từ 5h đến 9h tối mà ông thầy cúng mãi không xong, từ bàn thờ tầng 3 xuống tầng 1. Ông Ả bảo, ảnh thờ của bác nhìn hơi tươi quá hay sao í nhỉ? Bác cười nhìn mặt rất vui. Thôi cũng là cho xong thủ tục trên này. Mai đưa bác về quê, hình như hai anh con bác vẫn còn cãi nhau, mộ bác nên quay về hướng nào. Thầy dưới quê bảo 1 kiểu, thầy trên này lại xoay ngược lại. Anh lớn tức mình, bảo, cả họ nằm cùng 1 hướng thế rồi, mày quay ngược lại thì ra giữa đồng mà nằm. Thân đàn bà con gái về chôn nhà mẹ đẻ, chắc cũng đã đủ quạnh hiu, thôi đừng để bác nằm trơ trọi giữa đồng. Mấy đứa cháu gái đầu 2 đầu 3 nhà này chưa chồng, đứa nào cũng được chuẩn bị sẵn chỗ chôn cả rồi. Con em họ nói gở (?), bảo thôi sau chết trẻ khỏe ma, còn có sức đi trêu người. Mấy con chị bảo uh nhưng mày đợi tầm 40 hãy chết nhé, lúc í có khi có tí tiền tí quyền, vừa khỏe vừa mạnh, đấy là cái lúc đỉnh cao. Người lớn mắng bảo, chúng mày rồi sau cũng thành mấy bà cô tổ. 3 cái đứa chúng mày, cộng 1 con Hiền. Mà nhà chồng cũ của bác dưới quê, ở

vào đời không khóc Read More »

người tốt ở Blava, 2018

thpho này đẹp và thư thái, m rất thích. bạn mình cũng vậy. giản dị, gọn gàng, nhanh nhẹn, chu đáo. đã 8 năm r ms gặp. 8 năm – tức là từ hồi còn chưa đủ 18t. bạn chả khác tí nào. có thể là gầy hơn 1 tí. lớn hơn 1 tí. trc bạn và bạn thân mình iêu nhau. con kia ở cùng nhà vs mình, như 2 ce ruột. hồi chno iêu nhau có cảm giác rất iên tâm, như e mình đc gả vào chỗ tốt ))) mặc dù mình cũng k chơi vs th này nhiều. nhưg chno cũng biết mình rất thích chno iêu nhau, có lần còn trêu mình, ‘dọa’ m là bọn t đang cãi nhau to lắm. m còn lo sốt vó lên =)))) đúng là hồi còn trẻ ranh lít nhít. cho đến 1 ngày, chno k iêu nhau nữa thật. mình đã buồn suốt mấy ngày. có lẽ là mấy tuần. có lẽ đến bh vẫn buồn. ctay xong, thi thoảng chat vs nhau, lúc í về nước hết cả r, con kia bảo, đm m ạ thi thoảng đi uống diệu say nhớ nó t vẫn khóc. còn th này, đi chơi nhẩy nhót vs gái gú hở ti, gửi ảnh khoe m, ê bitchhh nhìn tao đây, nhưg đừng nói cho con kia biết nhé. uh t ko nói, mày đồ khốn nạn. haha. đã 8 năm, từ hồi chno ctay xong m ko còn liên lạc mấy vs cả 2. bh nó như 1 ô già. nói ch về công việc và về thpho này 1 cách hăng say và rất tự hào. chạy tới chạy lui, clg cũng lo, có 1 việc mà phải dặn đi dặn lại mấy lần sợ mình quên, sợ làm j áy náy. nhìn mái tóc gọn gàng chỉn chu ko undercut đú đởn của nó, m rất hài lòng. lúc nào th này cũng khiến m thấy hài lòng. muốn ôm nó 1 cái và bảo m à, m là ng tốt. lứa chúng mình đứa nào cũng có vài điều fucked up nhưg k sao, chúng mình đều hạnh phúc, chúng mình đều là ng tốt.

người tốt ở Blava, 2018 Read More »

lotsa luck

mẹ a Tuấn có vẻ mặt judgemental điển hình của các bà mẹ. bà ngồi cao, thẳng, kiêu kỳ, 2 cái lông mày hơi cau cau. bố a Tuấn hiền khô, hút vina có đầu lọc nhựa. bà chỉ hiện nguyên hình là 1 bà mẹ hớn hở khi đi dưới hàng me, reo lên, ahhh quả me này, rồi lúi húi nhặt mấy quả rụng. ko biết có quả nào còn ăn đc k nhỉ? cái này là me ngọt hay me chua nhỉ? bố a vẫn hiền khô, thấy bà nhặt cũng đi theo sau. làm mình nhớ bà N. những bà mẹ cau có nhưg hồn nhiên. vui hồn nhiên, buồn cũng hồn nhiên. trc cửa nhà có 2 cây sấu, đến mùa bà hăm hở chọc, chia cho cả làng. quanh khu dân cư có bao nhiêu cây xoài bà cũng hái bằng sạch, cũng chia cho cả làng. niềm vui nỗi buồn của các bà phần nhiều xoay quanh đồ ăn. nhớ mấy năm trc c hiền bắt đầu ăn chay, bà đăm chiêu lắm, bao nhiêu món ngon bh k nấu cho nó ăn đc nữa. hay bữa giỗ mùng 5 tết, các bà ngồi bần thần quanh mâm cỗ đặt làm sẵn, phải do mình nấu, chả biết trong cái nồi lẩu kia có những loại thịt thà j, chua cay mặn ngọt ra sao. nói câu j cũng thấy thừa thãi, chỉ giục các con ăn đi này, ngon lắm. nhưg con gà k phải tay mẹ chặt, cả cái đùi to tướng mà chặt có 2 miếng thế kia thì ai ăn? chỉ có chị dâu cả vẫn lọ mọ nấu 1 nồi miến, để có cớ đứng trong bếp. đôi khi trời cho các bà cái tính hồn nhiên, để bẵng đi những cái nỗi buồn khó diễn tả hơn, ví dụ nếu như tôi và a Tuấn iêu nhau thì 2 bà sung sướng phải biết. nhưg đấy mãi mãi chỉ là ch nếu như mà thôi. mà có lẽ các bà cũng chả buồn? chỉ có mấy đứa chúng mày tự phức tạp lên vs nhau, cuối cùng cỗ tự làm hay đặt sẵn thì cũng vẫn vui, tao chả buồn, chúng mày cứ ngĩ tao buồn đấy chứ.

lotsa luck Read More »

bài ko tên số 8

mình thích cái sê ri ko tên này vì nge từ đầu thì bthg nhưg phải đến đoạn cuối/câu cuối mới thấy hay, vd như trong bài số8 là câu: về sau, và nhiều năm sau nữa/có buồn nhưng vẫn chưa bao giờ bằng hôm nay. nge vô lí k, về sau và sau nữa thì lsao biết được là ‘có buồn’ nhưng lại ‘vẫn chưa’ bằng hnay? nếu là 1 ng trẻ tuổi hùng hồn đứng ở hiện tại là hôm nay, có lẽ nói ‘từ sau sẽ không bao giờ buồn như hôm nay nữa’, như 1 lời hứa, thì mới hợp lí. nhưng ‘chưa buồn bằng’, thì giống như đã trải qua rồi nên mới có cái mà so sánh, và đứng từ tương lai mà nhìn lại, thì nhẽ ra lại phải là ‘chưa bao giờ buồn bằng hôm ấy’, chứ lsao còn là ‘hnay’ được. mà nge thì sẽ biết là buồn vì a này ctay cuộc tình đã nhạt nhòa, vì ‘vắng nhau một đêm, càng xa thêm ngàn trùng/tiếc nhau một đêm, rồi mai thêm ngại ngùng’. trong đời ai mà chả có những hnay nthe. 24 25 tuổi thì phải nhỉ? đời đã có gì đâu, có tí tình yêu ngĩ là quý giá, phải giữ bằng đc trong tay. đến khi k giữ đc nữa, cũng là khi nhận ra thời gian thảnh thơi để mà say mê cho tình iêu, cho 1 e nàng thơ nào đó đã hết rồi. từ bh phải cơm áo gạo tiền rồi. là cơm áo gạo tiền làm mình k còn tgian mà buồn, hay vì ngày ấy buồn quá r ms lao vào cơm áo gạo tiền, bây h ngĩ lại cũng k nói chắc đc nữa.

bài ko tên số 8 Read More »

tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người

căn nhà 10 năm đến lúc sắp chuyển đi bỗng dưng ‘đình công’, thành ra xập xệ. cánh cửa lùa tháng trc còn trơn tru, từ đợt bố mẹ bận bịu xây nhà mới, giờ đã kẹt cứng như lâu lắm r ko có ng ở. tường bỗng đâu ẩm mốc mọc đầy. sân trc nhà lún hẳn 1 góc. hình như bấy lâu nay nó gồng mình vững chãi, nhưg giờ đây chẳng để che chở ai nữa, nên cũng đến lúc nó đc phép mệt mỏi r. hình như bấy lâu nay, nó trắng trẻo tinh tươm đợi m về, dù m chẳng bao h về cả, đến bh nó đc phép xấu xí buông thả r. con mèo cả tháng trời nhà cửa vắng hoe k có ai chơi cùng, thấy m về cứ ra cửa đứng kêu ngoao ngoao, mách lấy mách để. nuôi nó từ hồi còn bé xíu nằm vắt vẻo lên thân cây khế. mẹ bảo, cái cây khế này mấy năm nay điếc, thế mà bh nghe doạ chuyển nhà ko mang đi, tự dưng lại ra lắm quả thế. nhà mới, mẹ bảo là ‘nhà của mẹ’. r kể trên tầng 3 làm đc 2 phòng, nhưg bố bảo chmày có đứa nào về ở đâu, nên để 1 phòng cho có thôi, lại còn bảo ban công phòng các con bố dùng để làm chỗ vẽ tranh (?!!) lớn r, bố mẹ k còn xây nhà cho các con, k còn đc tranh nhau xí phòng đẹp hơn nữa r. cô hàng xóm bên nhà mới, cũng đang xây, tay cầm cái ô đủng đỉnh đi sang thăm, bên cạnh ô chồng lò dò lái xe theo r đỗ lại bên đường chờ vợ. bảo, lấy ch đi con, nhưg đừng có chọn hình thức, chỉ cần chọn ng tốt, như kia kìa (chỉ tay vào ô chồng), xấu xấu thế nhưg mà rửa bát giặt quần áo lau nhà quét nhà việc j cũng làm. đừng có như mẹ m, lấy chồng đtrai (ủa ô Ảnh đtrai since when) xong r mà cơm bưng nước rót cho nó cả đời con nhớ. )))) căn nhà 10 năm ms biết nó cũ, bố mình 60t bỗng thành ng đtrai, thật sự nếu 1 kiếp ng nặng quá thì xin ô trời cho con lấy 1 ô chồng bên ngoài xấu trai bên trong mua nhà đầu hồi mấy chục tỉ như cô hàng xóm nhà con, lại còn rửa bát lau nhà (r 60t bỗng dưng biến thành đtrai))))). thì nặng mấy con cũng gánh )))) k thì thôi

tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người Read More »

cửa

you only see a place as your home when you know how the doors work. cửa rả ngày nay xịn quá, đi đâu cũng dùng thẻ, dí vào, xoẹt xoẹt. ko giống như cửa nhà cũ của ô Ảnh bà Nguyệt, muốn mở phải kênh cái khoá lên vào đúng cái góc đấy, rồi mới xoay. Muốn khoá, phải ép chặt cánh bên trái vào thì mới vặn đc chốt. muốn nó đóng hẳn vào thì phải nghe tiếng “cạch”. Có lần bà N đi ra ngoài ko mang khoá, phải gọi thợ đến phá, mà cái ổ khoá dày cui, cạy đc ra thì cũng méo cả cửa, nên mở cửa ra cũng phải nhẹ nhàng, chứ giật mạnh là nó long sòng sọc. những căn phòng đi thuê, chắn bên ngoài là cánh cửa vô hồn, cứ có khoá tổng là mở đc. chả giống nhà gì cả. mình móc 1 cái móc treo sau cửa lên, móc cao tít gần trần nhà, cũng chẳng dùng j đến, nhưng khe cửa bị hẹp hơn một tí. vài tháng, cái móc bị xô gần ra mép cửa, lại đẩy vào. mỗi lần đóng, cũng phải ấn thêm 1 lần. thế là thành cửa của mình. mỗi lần chuyển nhà, ko thích. cái ổ khoá mới ko vênh như khoá cũ. cái cửa mở ra ko cọt kẹt, cũng ko bị gió hút vào đánh cái ầm >< nhưng thôi cũng chỉ là ở trọ trần gian, thế thì hãy xin cho ở trọ gần nhau, rồi mai sau dù có ra sao thì vẫn biết mở cửa.

cửa Read More »

summer impromtu

tháng 8 thì phải, nhở? vừa đủ để mùa hè ở Hn chưa qua, giông bão chưa đến và còn lâu mới tới lúc gió lạnh, ngoài đường ngta vẫn đua nhau dậy thì và đang còn vào mùa giao phối. quá dễ cho 1 con đực muốn đi tìm bạn tình mới, và cũng quá nóng để con cái nào bị bỏ rơi cảm thấy buồn quá lâu, vì oi quá, ngộp thở quá, đôi khi lại cũng đẹp quá nữa (tháng 8 bh ko phải là mùa thu ở Hn nữa r nhưng trời có những hôm vẫn đẹp) để mà ngồi ngĩ ch thất tình. thế nhưng đến tháng 9 tháng 10 thì ko đc như vậy nữa đâu, vì nếu bất chợt gặp lại 1 hình dáng trên đường, thì yếu tố ngoại cảnh lúc này còn làm lòng ỉu xìu hơn, và mình sẽ chấp nhận buồn thêm 1 lần nữa, vì đã nhớ ngta bao nhiêu lâu r thì nhớ thêm 1 cái lần này nữa cũng có khác j đâu. nhưng ko sao, vì mùa đông sắp đến rồi, cô đơn lạnh lẽo sẽ làm ngta tự động tìm đôi tìm cặp, và ai rồi cũng có ai đó khác ở cạnh mình, và người cũ mới vài tháng trc thôi đã như xa lắm. và ngta ở bên nhau, cho đến khi một mùa hè mới lại về, lại nhiều tiệc tùng và da thịt. thế nên bạn lòng ơi, a ở lại với e đến hết mùa hè này nhé?

summer impromtu Read More »

mean

(ảnh chụp Cebu, 2017-18 j đấy, đi xem cá voi, cá voi to ỉaaaa aaaaahhhhhhhh) i dont really know how to put this in words, but everytime you say no to your heart, no matter how hurtful it is, you still have to because you know if you dont do it, you’ll suffer even more, and you’re confused because now you dont know how to feel about having so much experience in it: about hopping one broken heart to the next. and the problem with heartbreak is that, everytime you thought this is the worst you’ve ever been, but no, when the next one comes it seems like you never hurt like that before. was it Oscar Wilde in Dorian Gray who wrote: Each time that one loves is the only time one has ever loved? and when it’s over, it’s always gonna be over someday, you’ll start realizing that this heartbreak is no different than the last one. then you wonder why you still do it over and over and over again, as if you have no other mean to relate to the world but getting your heart broken. and is there a mean in the world that you should figure out? or it is amongst the senseless endurance of life that you find out what to you matters the most; like, how death gives life meaning, and ending gives time a shape? (did I read this from somewhere? I cant even remember) maybe there’s beauty in knowing that your heart is gonna break again. it is right in the moment, when you start recovering and you calmly reclaim your breath, and realize your love for this thing/this person, is slowly escaping your heart, with each breath you exhale. and it’s ok, because you know someday, maybe very soon, that same love will fill your lungs again like a deep inhaling after drowning your head under the water. and of course there is also beauty in knowing that you heart is one more time mended back as whole. maybe only to be broken again some day, but that’s ok, too.

mean Read More »

thà làm hạt mưa bay

mình ngồi 1 mình trên tàu, hàng ghế cuối. à ko, ko phải 1 mình mà là cùng vs 1 con gián con, bò qua bò lại. ko biết phải xua nó đi đâu mà cũng k buồn đập chết nó, nên nó cứ bò qua bò lại. điều hoà bị hỏng, cả khoang tàu nóng hầm hập, nắng chiều xiên ngang từ cửa sổ này qua cửa sổ kia, người đứng ngồi lố nhố. thi thoảng đi qua hầm tối thui. ko biết những lúc đấy con gián đang bò ở đâu trên quần áo mình. tàu bò lên con đèo, qua rừng ko có sóng. điện thoại phát bài Thà làm hạt mưa bay, bản này của Thu Phương hát, k hiểu sao bị lỗi chỉ hát mỗi câu đầu còn sau toàn nhạc dạo. ko có mạng để down bản khác về, chỉ đành nghe mỗi 1 câu, Thà làm hạt mưa bay, ướt tóc em một ngày. mình thuộc bài này lắm, nhưg vì cứ đợi nhạc dạo hết để vào bài, nên chẳng còn nhớ những câu sau hát j. mình biết có 1 câu nữa là, ‘thà làm ngọn thông xanh, cứ đứng im trong đời. còn hơn em hứa hẹn, những lời tình viển vông’. trên mấy ngọn đồi ngoài cửa sổ cũng toàn thông xanh, nắng hắt vào, thân cây khô sáng bóng cả lên. nhìn ko viển vông chút nào. đúng là thà làm ngọn thông xanh, để đc đứng im, đứng im, lá mọc r lại rụng, mọc r lại rụng. tàu cứ bò đi, ko biết là nhanh hay chậm, vừa sốt ruột vừa ko mong nó đến nơi. thế đấy, muốn tgian ngừng trôi thì hãy đi tàu, vào 1 ngày nắng khiếp đi đc, và nghe Thà làm hạt mưa bay, bản nhạc dạo ko lời chỉ có câu đầu, giọng của Thu Phương.

thà làm hạt mưa bay Read More »