tÊnh

nhẹ –

80% thời gian dành cho việc khó ở

đòi lại mấy quả trứng bắc thảo

5h chiều, con đường trước lăng bác trơ trụi ko 1 bóng cây, nắng chói lòa như ko có thực. chiều nào đi làm về qua đoạn đường này cũng thấy sao mà nó dài ghê thế, dù tính ra chắc chưa đến 500m. nắng hè làm con đường dài mãi ra, như đọc Lâu đài. hồi trc quyển này đc để ở đầu giường suốt mấy năm mà chưa đọc xong, toàn bị lấy ra đập bọ xít với gián bay vào nhà buổi tối. Bây h thì thay = quyển Bướm trắng. các quyển sách cứ đang đọc dở hoặc mãi chưa đọc xong thì đập bọ vs gián mới dính tay, nghe cứ đôm đốp, vì hãy còn mềm. đọc xong r thì bìa vs giấy ở trong cong queo hết cả lên. bỗng trong đầu hiện ra một hình ảnh, 1 trưa hè đội mũ tai bèo màu trắng đốm cam, cái mũ đấy sao mà thích đội thế? đi học thêm lớp cô Đào để chuẩn bị vào lớp 1. nhưng lúc chia lớp thì lại ko đc học lớp cô Đào chủ nhiệm, mà sang lớp cô Tâm. các bạn thân quen đều học ở lớp kia, bỗng dưng có mình mình bị đẩy sang lớp này, với những người bạn lạ lẫm chưa gặp bao giờ. thế mà sao lúc còn trẻ con lại chả thấy sợ gì. bây giờ thì cũng ko sợ nữa rồi. chứ cái hồi mới ra trường, cái gì cũng sợ. phải chăng cũng 1 phần là do bạn hồi đại học, lớp toàn những con gà mờ được bố mẹ chăm nom. hồi trẻ con chọn bạn kiểu gì? chả nhớ lắm nữa, người bạn thân đầu tiên là bạn đi cùng đường từ trường về nhà. đúng, cần phải đi cùng đường. chẳng phải sau này ko đi cùng đường nữa thì đều nghỉ chơi hết hay sao? chả thù ghét mà cũng ko tiếc nuối, đi đường khác lại gặp người khác thôi. thế mà những năm 20 21 tuổi, ko khôn đc như hồi bé, cứ sợ rúm vào. những người bạn của độ tuổi ngoài 30, ai cũng đơn giản, móng tay móng chân cắt gọn gàng. Cái tiêu chí móng tay móng chân này từ đâu ra? tự chọn hay do ai chọn hộ cho? hồi đi học bị chia lớp, hẳn là ko đc tự chọn r. có mỗi năm lớp 6, mẹ bảo cho đi học thêm 1 môn năng khiếu, vẽ thì xấu, nhạc thì thấy piano với organ các bạn xung quanh đều học cả rồi, bèn chọn học ghita. cái thứ đầu tiên tự chọn thì lại chả phải là do thích thú gì cho cam. đàn học ko dốt cũng ko giỏi. thậm chí bây giờ còn ko nghe nhạc. cái lớp đàn đấy sau này có 1 ng, cả đời có lẽ chỉ đi cùng đường mỗi cái đoạn cùng đi học đàn. chơi vs ng ko đi cùng đường quả là dẫn đến kết cục ko tốt. suốt mấy năm, do mình vẫn đi đường của mình nên cái người kia hẳn là đã đứng im, ko di chuyển được tí nào. thật ra cũng có tiếc, có mấy chục trứng, hồi covid mẹ gửi, mẹ a ta mang đi làm trứng bắc thảo. bây giờ ko biết làm tnao để đòi đc vài quả? (hôm nọ hỏi c Bình chỗ sưu tầm mấy câu chửi của các bà các mẹ, toàn là chửi bắt trộm gà. mình nghĩ mình chửi, kỳ thực ra có khi cũng chỉ vì mấy quả trứng gà).

đòi lại mấy quả trứng bắc thảo Read More »

gâu gâu

Hnay kể ch kinh dị. trên đg mình đi làm dnay có 1 đàn chó con, chắc lai chó ta vs chó nhật hay j, lông lá xoè chỉa lung tung. sáng nay ms thấy con chó mẹ, chó ta màu mốc, chân cao, nhìn gọn gàng ti ko xệ, nhưng biết chắc nó là chó mẹ vì cái kiểu nhìn dớn dác canh chừng, tai dỏng lên lưỡi thè ra. trong lúc nó nhìn dớn dác, nó nhìn thẳng vào mắt mình 1 lần. nếu có cái j phân biệt đc rõ nhất giữa chó và mèo thì chắc là lúc nó nuôi con. trong khi lũ chó mẹ sẽ như con chó mẹ sáng nay, chăm chăm bảo vệ đàn con trong bất lực và van xin những giống loài xung quanh ko làm hại con nó, thì lũ mèo sẽ cắp con tha đi chỗ khác, hoặc nếu ko cắp đc thì bỏ con chạy trc luôn. cái này mình đã chứng kiến nhiều. hồi trc nhà ô Ảnh có đợt nuôi 5 con mèo, trong đấy có 2 con tam thể, tên là mèo Mẹ và mèo Dì. gọi nthe là vì 2 con này lúc nào cũng chửa đẻ cùng lúc vs nhau, con mèo Mẹ thường hay đẻ trc 1 2 hôm và chăm con rất khéo, thường hay chăm luôn ổ của con mèo Dì. con kia thì phản diện, trên mặt có 1 cái đốm nhìn như nốt ruồi điêu, con chó Bi rất ghét con này, chỉ thích nhằn rận cho con Mẹ. Con Dì chăm con rất ngu, có lần nó đẻ trong cái thùng các tông đựng máy giặt, nhảy từ miệng thùng xuống cào trúng mặt 1 con mèo con, lòi cả 1 bên mắt. đến lúc bà Ng moi lũ mèo ra chăm ms phát hiện ra. mang con ra chăm cho nó mà con ả còn đỏng đảnh tha đi chỗ khác, tha đi tha về mấy lần. 1 ổ 5 con nhưng toàn mang về thiếu, lúc thì 3, lúc thì 4, có lần chỉ mang đúng 1 con khoẻ nhất về, ts con đĩ =)) bà Ng bắc thang đi tìm mèo con tức ỉa. mấy lần nó toàn bỏ lại con mèo chột, hoặc cố tình tha con đấy vứt đi. lần cuối cùng, nó bỏ trong hốc nào kín lắm, mãi ko tìm đc, bà Ng cũng cáu ko đi tìm nữa, chỉ đành nghe tiếng mèo con kêu nheo nhéo rồi im dần, suốt 2 ngày liền. con chó mẹ trong lúc canh chừng con, ánh mắt dáo dác và hốt hoảng của nó có thể dịch ra tiếng người đại loại là: đây là con tôi, lạy ông đi qua lạy bà đi lại đừng bắt con tôi đừng tông xe vào con tôi. ánh mắt con mèo mẹ lúc tha con đi (và luôn sẵn sàng bỏ con chạy trc): á à mày doạ t chứ j, thế thì bm lại kệ cụ cả con vs cái luôn nhớ, đitcu nhà màiiiiii ngao ngao ngaooo. nhà nuôi nhiều mèo, chứng kiến rất nhiều lứa mèo đẻ ra và chết đi, nhiều con mèo con chết mất tích mà vẫn còn nghe tiếng đến lúc nó chết như con mèo con lòi mắt, nhiều con lại chết chùm vì bị dịch tả – tối htrc 1 con, ko nhớ là con mèo mướp hay con màu vàng tên Mâu (vì con đấy kêu “mâu”) vẫn còn gượng dậy đứng lên vẫy đuôi chào ô Ảnh mà sáng hsau đã thấy lết sang 1 góc riêng để nằm chết. có con bỏ đi theo zai 3 tuần, lúc về kễnh bụng, đẻ ra đc 1 ổ 5 con. đẻ đc 10 ngày thì 1 hôm nó bỏ đi đâu mất, đến chiều tối thấy về nằm chết ở cổng nhà, người đang còn mềm, tai còn rỉ máu. ổ mèo con sau đấy cũng k nuôi đc, lần lượt từng con chết theo nhau. mình cũng ít khi khóc thương chno. có 1 sự hiểu ngầm về lũ mèo, vì chno luôn sẵn sàng chấp nhận cái chết nên lúc nó chết r thì ngta cũng ko nên khóc lóc ỉ ôi.  mình nhớ c Bình chôn con mèo con ở gốc cây. c Bình nhìn cái nấm mồ tí hon, còn mình nhìn c Bình.  cái nhà hồi í có cái cửa sổ nhìn ra bãi cỏ hoang của khoa cơ khí trường NN. bên kia bức tường ngăn có 1 cái cây trứng cá đứng 1 mình 1 góc, còn lại toàn cây xà cừ. con Mẹ vs con Dì đều sống như mèo hoang, chỉ về ăn vs đẻ r lại tếch đi, đẻ đc mấy lứa nthe r dần dần cũng ko còn về nhà nữa. lần cuối cùng nhìn thấy con mèo Mẹ, là nó đang phơi nắng dưới gốc cây trứng cá vs 1 con mèo con màu vàng. chỉ thấy đúng 1 con, ko có đàn mèo nào cả, ko biết mấy con kia nó vứt cho chết ở đâu. Nuôi nhiều quá sau này chả đặt tên cho chno nữa, hnhu sau con Già (vì lúc nhà mình nuôi nó đã 12t) thì nhà chỉ nuôi 1 con và chỉ gọi là Mèo. con Chột thì từ khi bị xe của ông Ả chẹn vào lòi 1 mắt (lại lòi mắt) mới có tên Chột. Con bh cũng chỉ gọi là Mèo, nhưng vì nuôi nó cũng đc lâu r thì ô Ả bịa ra thêm là Mèo Bền, nhưng ko ai công nhận. Bà Ng lúc nào cũng bảo, tao chỉ nuôi nốt con này, nó mà chết t ko bao h nuôi mèo nữa. Nhưng thể nào ngay sau đấy chính bà cũng lại đi nghe ngóng để nhặt ngay 1 con mèo con mới về, hí hửng khoe vs chồng. có 1 sự hiểu ngầm về lũ mèo. Vì

gâu gâu Read More »

line (2)

nhà hàng của intercon, ksan 5 sao view đẹp nhất HN, nhoi ra hồ tây như 1 bán đảo, cửa sổ hướng về công viên của khu dân cư nơi mình ở. hàng ngày, những vị khách trên bán đảo mở tiệc cưới, uống trà chiều và ăn những món sơn hào hải vị, chỉ cách bờ khoảng 30m, có chỗ gần hơn, đứng ở bờ hồ chỗ công viên ném bừa 1 viên sỏi cũng sẽ đến đc sân ksan. mỗi lần dắt chó, mình cảm tưởng các ông bà tây bên trong nhà hàng có thể nhận ra cái mặt kì dị của con cáp quang, và gợi nhớ chút gì đến quê nhà, nếu họ đến từ 1 nước nuôi rất nhiều con cáp quang như hungary hay nga. chiều nào cũng có 1 cái bè nhỏ của ksan đi vớt rác, giữ gìn cảnh quan xung quanh khu vực nhà hàng. nhân viên ksan, mặc đồng phục bếp hoặc bảo vệ, trông xe, hay ăn sáng ở 1 quán bún riêu vỉa hè đoạn đầu công viên, và uống trà đá hút thuốc lào long sòng sọc. mùi bánh tỏa ra từ góc căn bếp sát với quán bún riêu, từ những cái quạt thông gió to kềnh càng và phả hơi nóng, hòa với mùi lá khô đã bắt đầu mục rữa, từ 2 cái xe đẩy rác hay đỗ ngay cạnh đấy. cái bè của ksan đi vớt bèo, vớt rác xong xuôi, thì sẽ thấy 1 cái bè khác, của dân ở gần công viên, đi bón phân, hái rau cho cái vườn lấn ra ven bờ hồ, khi mà các chậu cải cúc và các loại rau màu các bà trồng vào chậu đã chắn hết lối đi ở cái khu hình tròn giữa công viên. sáng sớm có cả 1 dàn lưới mắt nhỏ bắt tôm, loại lưới lồng có khung vuông đan vào chồng lên nhau thành 3 hàng, dài tầm 4-5m, mấy bà châu đầu vào chọn mấy con tôm nhảy tanh tách và chia nhau mấy con cá bé. các ông đi câu cá hoặc nhìn nhau câu cá, mang chó ra thả, các bà và các chị ra tập thể dục hoặc dắt em bé đi công viên thi thoảng lại dạt hết cả sang 2 bên vì khiếp vía mấy con chó to, hoặc vì giẫm phải cứt chó, thi thoảng là cứt của con quang nhà mình, có con chạy nhảy xong còn lao xuống hồ vầy nước rồi lên bờ lắc lấy lắc để, ướt hết cả người mấy đôi trai gái chim nhau trên yên xe máy hoặc ngồi tán phét ở quán trà chanh kê ghế rải rác dưới gốc mấy cây to. có hôm ông câu cá chửi chị kéo tôm, chửi nhau to lắm, chạy đuổi nhau 1 vòng, ném cả cái lưới khung vuông của chị vào người chị. cảnh sinh hoạt ngày thường hỗn độn này, nếu bảo là ở ngay cạnh ksan 5 sao thì chắc ko ai tin, nhưng nếu bảo, là ng dân phường Quảng An đồng lòng diễn để tạo quan cảnh exotic cho người tây, sống trong điều hòa và nhìn từ ô cửa kính nhà hàng ra, thì chắc ai cũng gật đầu tán thưởng.

line (2) Read More »

long shot

“life is a tragedy when seen in close-up, but comedy in long-shot” – Charlie Chaplin. so i guess this is a long shot. I’ve put off writing about him for almost a year now, but im not sure if it’s long enough to qualify as a long shot. nor did i ever come close, or did any tragedy happen in between. the very thin line separating tragedy and comedy tangles with the line stretching from short to long, and if we’re somewhere in the middle, there’s not even a name, an adjective, to describe or categorize it properly, just another “experience”. i also wanted to start with ‘I’m thinking of ending things’, but between us there was not much ‘things’ to speak of, i just thought i should stop this long-distance regular chat with him. I told myself, this is not good, me and him, we live very different lives, way apart, and the longer I keep myself hung up in this, the harder it will be to detach later. but it really feels like a relationship: everytime i decide to pull away, he would ‘sense’ it and sends something more profound than the everyday chitchats (which are already quite heavy contents, the Vietnam war, the current wars, fuck the US, communism, and Putin), like a long voice message or a picture of the moon! it’s as vicious a circle as any on-off relationships, to the point that i had to decide, “let’s ‘break up’”. But this really isn’t a break up, we’re not in any kinds of relationship – how do you call a prolonged intimacy (because i think sharing the hatred to recognizing your own accents from some random people on the street in a foreign country, and the resentment of a communist origin exploring freedom in capitalism, are very strong grounds to becoming intimate) between 2 strangers living 7 hours apart and only met once? On top of that, this would be the 2nd break up for me this year, that’s way above the quota. The guy is 100% my type. Tall and handsome, looks like David Beckham without the squeaky voice, caring and gentle, already has a daughter (yes, already have kids ticks a major box), studies anthropology, reads a lot, can quote Dostoyevky and Chekhov (because he’s Russian), and is an artist. I had a tingling feeling that I would have some interesting encounters in the trip right before I booked the flights, but didnt know it would be my airbnb host. No. 1 tip for 1st impression if you’re going on a blind date (because yes, it felt like a blind date, except we didnt plan to meet): pretend you’re fat. He asked what I would want instructions or help with during my 2 nights in the city, and I simply said: I love food. I knew he was hooked, right away, standing there with a spark in his eyes the moment he saw me at his doorstep when i arrived. stumbled around in his own apartment, confusing the bedroom with the kitchen, almost forgot the bathroom (got me worried for a moment, thinking, dude is it even your place?), and later managed to squeeze in a few hours to meet for a drink, after a few other suggestions to go see a show or go to his friend’s birthday party, amidst my busy schedule touristing the city. He has a studio, where he paints, very badly, and everytime looking at the photos of the works he sends, i feel a huge relief. Oscar Wilde: ‘all art is quite useless’. Me: ‘all art is fucked’. Particularly with music, i think there should be a study on the correlations between paintings and songs, or painters and singers: those who could sing can normally draw pretty well, which also means their lives are guaranteed to be very unpleasant. so since he’s not a very good artist, he’s not that fucked up. or so i hoped. i didnt have any measurement of how a fucked up he might be when he greeted me, standing very tall at the doorstep, sleepy eyes, stubble puppy face, fresh out of the shower, wet man bun. later i found out that it wasnt much of a bun, because his hair was so thin – or was it because his head was too big? – when i stroke through them with my fingers, waiting for the train on platform 8w. It was completely haywire. Another theory that i think should be made into academic papers: the stupider the brain, the softer the hair growing around it. His hair was dry and poky, hurt my palm touching it, not at all as soft as it looked and he might have had to to pull it up into a bun because it was too messy. i asked immediately: what happened to you? to which, as though aligning with my theory perfectly without having to say anything out loud, he responded: my brother died young. later: my other two half brothers from my dad’s side are being treated in the hospital and wont be able to go back to the war, because of their severe head wounds. recently in our texts, me: “the birds outside my window are way too noisy today!” and him: “i’m going to court in 2 weeks, having to deal with the paperwork for the upcoming resolution in regards to my daughter and my ex-partner”. after my 1st break up this year, i spotted a gray hair, right above the hairline of my forehead. if i successfully go through with “this second one” (but i think it’s very unlikely after he confided about his issue with the ex, an explanation for not being able to respond thoughtfully and at length to some of my messages), i might just have another shiny white hair. (to be continued, told you, it’s a long shot)

long shot Read More »

đi xem triển lãm tranh

kỳ lạ là 1 đứa ko biết gì về hội họa và phối màu như cứt như mình lại lấy màu sắc ra làm dấu hiệu và biểu hiện của cá tính và gu thẩm mỹ. mẹ là một ví dụ. trong trí nhớ những năm tuổi thơ của mình, bà gần như là 1 người ko có hình dạng và màu sắc. đôi khi đến cả giới tính, chỉ phân biệt được bà là phụ nữ vì bà làm mẹ. vì bố, như nhiều ng đàn ông khác, khá vô tích sự và phù phiếm (trong đầu ông lúc nào cũng có 200 vở kịch mà ông là kép chính, lúc nào cũng phải chiến đấu với quái vật chịu mọi hiểm nguy diệt trừ gian ác, tuy nhiên tất cả những phen phải trèo lên thang để cứu mèo đều phải nhờ vợ làm diễn viên đóng thế, sau đó khi đón được mèo thì mặc kệ vợ vẫn còn chưa trèo xuống và thang ko ai giữ, đôi khi, vợ vẫn còn đang ở bên kia bức tường ngăn cách hiểm họa kinh khủng khiếp ko thể tưởng tượng nổi – cho mèo, chứ ko phải cho vợ – và thế giới bình yên lý tưởng bên trong đầu ông), nên trong mười mấy năm tuổi thơ của mình lúc nào người đàn ông và người đàn bà cũng nằm chung trong hình ảnh mẹ. khác với ông chồng Thiên Tướng đóng mệnh, lúc nào ra đường quần áo cũng chỉn chu, cẩn thận chọn lựa màu áo với màu cà vạt (ông phải có gần trăm cái), cẩn thận cả trong cái dáng điệu và bước đi thủng thẳng, lúc nào cũng ra được cái vẻ lơ đãng, thì bà lơ đãng thật. Bà là một hình người bước đi thoăn thoắt, luôn mặc một cái gì đấy màu nhờ nhờ, cái áo sơ mi cũ đã bạc của chồng mà bà dùng làm áo chống nắng, mặc trùm đến qua mông, chỉ nhìn thấy đôi bắp chân rất giống bắp chân của bà chủ trong Tom & Jerry (lúc ở nhà bà cũng thường hay lăm lăm cái chổi y như bà chủ trong hoạt hình), hay cái nón, cũng cũ, bà hay đội ra vườn, đi chợ, đi giải cứu mèo, đón đưa con đi học. không có một tí gợi nhắc nào về cơ thể một người phụ nữ trừ mái tóc, được cái rất dài và mượt. sau này mái tóc cũng luôn là thứ mình lấy để phân biệt giữa đàn ông với đàn bà: đàn ông tóc phải ngắn còn đàn bà thì phải có tóc dài và mượt, ko thì hẳn là bị hỏng ở đâu đó. Lần đầu tiên bà nhờ con gái mua một món đồ, sau rất nhiều năm bị chê ko chịu chăm lo ăn mặc, tủ quần áo chỉ có toàn mấy món đồ cũ (nhưng vẫn còn dùng tốt vì bà chẳng mấy khi mặc) và đồ con gái thải cho, là một cái váy màu trắng, nhớ mua size L, “để mẹ mặc đi chụp ảnh với các cô”. đến bây giờ, sau gần chục năm được giải thoát khỏi mấy đứa con và nghĩa vụ làm mẹ thường trực, màu chủ đạo của bà đã đi xa màu trắng rất nhiều rồi, nhưng cái lần đầu tiên nhờ mình mua váy và lại là tông màu trắng này luôn làm mình thấy buồn cười. bà, một người mẹ, bấy giờ mới bắt đầu được làm một người đàn bà. từ không màu đến màu trắng. ko có 1 người mẹ điệu đà để noi gương trong những năm dậy thì (bà còn không biết trang điểm, lúc nào bôi phấn mặt cũng trắng toát cả lên), nhưng mình được trải qua cảm giác (chắc hẳn là thế) của một phụ huynh khi nhìn mẹ khám phá các gu thời trang và định hình sở thích. mặc dù gu thời trang đã được định hình đấy của bà bây giờ rất kinh khủng, toàn những màu lòe loẹt trộn vào nhau, một lần cả 3 bố con đã chọn đồ cho rồi nhưng cuối cùng vẫn bị bà chê “bố con mày cái mắt y hệt nhau”. hay cái tủ bếp, ngôi nhà gần đây nhất bà được toàn quyền trang trí vì là “nhà của mẹ”, chọn cái màu sơn bóng loáng lỗi thời, và trên mặt bàn ăn trải cái khăn nhựa màu xanh rất xấu (con mèo rất ghét màu xanh), bà bảo là khăn nhựa thì mới dễ lau chùi. so với những đứa con gái mới lớn thì được cái là bà chẳng bao giờ tự ái khi bị trêu, lúc nào cũng cười hơ hớ. ở với một ông chồng suốt ngày trêu vợ (ông bịa ra kịch bản bà vừa nấu ăn vừa trang điểm, hồi đấy ông thiết kế cho bà cái tủ đựng đồ trang điểm và một cái gương rất to ngay cạnh bếp), có lẽ bà đã dậy thì đúng lúc, khi ông hết kịch bản rồi và bây giờ chuyển từ trêu vợ sang nghiện mua đồ shopee. mình đi xem một cái triển lãm tranh. những bức tranh rất to, choán hết cả 1 bức tường, hẳn phải to như cái tôi của người họa sĩ. màu sắc lòe loẹt, vẽ hoa 5 cánh 1 nhụy, thi thoảng lại trát lên vài đường nhũ óng ánh, nhìn ko ra cái giống ôn gì. bỗng dưng mình nghĩ đến mẹ và cái váy màu xanh lơ họa tiết quả cam của bà, 3 bố con thấy màu xấu quá mua cho để trêu nhưng bà lại thích mặc nhất. những bức tranh vẽ xấu và màu lòe loẹt, có phải là giống như cái váy của mẹ mình, rất xấu nhưng cả 4 người đều vui?

đi xem triển lãm tranh Read More »

6

hàng xóm dưới tầng 1 có nhà bị điên, cả chồng vợ lẫn con, tối đến cứ ăn no rửng mỡ là rú lên như bị cắt tiết. th chồng hát ông ổng: mẹ ơi con đã già rồi. thi thoảng lại gọi, Thảo ơi. chả biết Thảo là con hay là vợ. cứ gọi thế 4 5 lượt mà ko ai thưa. con vợ thì xem TV hay xem cái j, cười phe phé, y trong mấy cái fim ma mà có ng hoá dại. hắt xì rõ từng âm tiết ‘ắt xì ơi’, cả 7 tầng nhà vs hàng xóm 4 bên nghe thấy. đứa con, ko biết là trai hay gái, hay là 1 trai 1 gái, cửa thì làm bằng sắt mà cứ chạy va vào xoang xoảng. có hôm bị bố đánh ghê lắm, ko nghe thấy tiếng khóc, chỉ nghe thấy tiếng chửi vs ném đồ đạc. feedback hno đọc Sống dễ lắm, ô giáo Chi bảo, sống dễ lắm, cứ nhìn mắt bọn trẻ con mà sống. thời nay nhìn mắt bọn trẻ con mà sống thì có mà ăn đb, ăn c. tầng trên có 1 chị gái xem bói hay hầu đồng j đấy, cũng hay rú, thích nhất là 11h đêm lôi giường tủ xềnh xệch kê đi kê lại. lại có 1 đôi ng Nga hay ng Anh, quát nhau cả ngày ko chán. đối diện có 1 bà già ở 1 mình vs con mèo. con mèo cứ đến tầm trưa là đòi ăn, kêu ngao ngao khiếp hết cả lên, mà bà già ko vội cho ăn ngay, phải nói ch = tiếng mèo vs con mèo thêm 15p. Đoạn kết 1: ngày nào cũng như ngày nào. cái cây ngoài cửa sổ năm ngoái rặt ko có lấy 1 cái lá, năm nay qua mấy đợt lạnh vẫn xanh um. thấy bảo là vì có hơi người. mỗi tội toàn ng điên. Đoạn kết 2: Sáng dậy đi làm, vào thang máy, chị gái tầng trên nước hoa thơm phức, át cả mùi cứt mèo của phòng bên cạnh. xuống dưới nhà, a tầng 1 đưa con đi học, đon đả dắt xe ra hộ. bên ngoài 6 bức tường phòng, ko ai nhận ra ai là ng gào rú, hắt xì, cãi chửi nhau, kê bàn ghế xềnh xệch đêm qua nữa cả. ko có ai là ng điên.

6 Read More »

lines

Mom is a great cook. she can make a party with fancy, 4-5 star restaurant food for 50 people, but there’s one thing she’s never confident enough to make, which is the sweet/sour sauce for spring rolls. all my childhood i remembered it being the ‘specialty’ of my aunt, who lived downtown, in the city center where everything was (and is) happening, with sauces like this one that she always stressed that my mom, living in the suburb, would never be able to make it right. so Mom stopped trying and never made the sauce, and that’s why it’s the only thing i can do when i enter her kitchen. mãi sau này khi nói chuyện với các bạn về tuổi thơ êm đềm, với ngôi trường bé xinh chỉ có 8 lớp, hồn nhiên ngây thơ như trường Tô-mô-e của Tốt tô chan, với một cộng đồng giản đơn đến nỗi ai cũng biết nhau, mình mới nhận ra mình ko có truyền hình cáp. hay ký ức về món đậu phụ. đậu phụ làng Mơ là 1 ‘đặc sản’ mà cho đến những năm mình gần lên cấp 3, chỉ có những lần mẹ đưa đi học thêm qua cầu Long Biên mới mua được, và mẹ thường mua ngay trên cầu Long Biên trên đường về. Cầu Long Biên và cầu Chương Dương là cầu nối giữa 2 thế giới, 1 bên có truyền hình cáp và đậu phụ ngon, bên kia thì không. 1 bên biết làm nước chấm nem ngon chuẩn vị, và chê bên còn lại quê mùa, trên răng dưới cắc tút. 1 bên có các trường chuyên, chuẩn, trọng điểm, 1 bên có trường Tô-mô-e. sau này, công nghệ làm đậu phụ cũng như truyền hình cáp bắt đầu phổ cập dần đến những huyện ngoại thành, cùng với những anh chị tư vấn đại học, du học, hồi đó mình còn nhớ rõ, là 1 a tư vấn của RMIT, lặn lội đến tận nhà mình, để đưa brochure. ngay sau khi đậu phụ làng Mơ phổ cập, ranh giới ko còn là cầu long biên hay cầu chương dương nữa, cũng ko phải chỉ dịch chuyển đi từ từ, mà đùng 1 cái bị đẩy tít ra tận rìa HN, xa hơn cả đường vành đai 4 đang xây. hnhu vượt quá cái ranh giới đấy là ko thể dừng lại được nữa. nhưng là loại ranh giới ntnao? what kinds of the line, that once crossed, we can never go back? my parents could move to new houses, new cities even, when some certain lines of their own were crossed, but i know Mom would never cross her own line with the spring roll sauce. maybe the line is not actually the line. what do we call the point, the tipping point, that has the actual power to move the line, so far away that sometimes we even forget the line was there in the first place? 1 a làm tư vấn tâm lý có bảo mình, câu hỏi quan trọng nhất để identify mức độ nghiêm trọng của 1 ng bị trầm cảm, là “bạn đã muốn chết chưa”. no nonsense, no inner child, no healing bullshits. you want to die yet? and that’s it, but you need to be honest. how many pills would be needed to take one’s life? it’s not the act of taking the pills, or thinking about death, about killing one’s self, it’s the last pill, the nanometer of the knife cutting to one’s wrist, the nanosecond one’s neck was left hanging on the rope. have you thought about that nanometer, that nanosecond, yet? do you want to go there yet? đã muốn chết, chết thật đấy, chưa? he asked, suddenly, through the 2nd drink, on the window sill of a bar in London, “I bet you also experienced sex at a very young age, huh? mine was when i was 4, i can remember, clearly, i was lying on my back, dangling my dick between my thighs, and i remember it felt great”. ok weird guy. but i think it was the same for me, around the same age. giá sách ở nhà có 1 cuốn sách ảnh, m nhớ mang máng tên là Người phụ nữ và cái đẹp, bên trong có rất nhiều ảnh các chị, các mẹ, ảnh nude nghệ thuật, tượng khỏa thân. i think that was when my line was crossed. not to beauty or to sex, but to taboo. after that nothing feels as such.

lines Read More »

hồ tây

this morning waking up, suddenly i felt like talking to her. then i realized she’s no longer here. or there. it was the end of october, beginning november of 2019. i came back on the plane from hcmc with her and another friend. took them around hanoi, to the walking street, to the coffee over looking Long Bien bridge, and the flowers picnic garden thingy by the Red river. cant remember what else we did that day, but i was with her, on my scooter, we were driving along hồ tây. hồ tây is big. i was living near Trich Sai, in my small apt with across from the neighbor who was a grocery store, who had chickens on her rooftop and sometimes they would fly over and landed on my balcony, or the front yard. they also used to sing karaoke every friday night, not with a loud and ugly voice but beautifully, and on other nights someone played the piano. we were driving along the lake, when suddenly she told me, hey, that guy’s been following us. I noticed too, he’d been behind us for at least the last 5km, slowed down when i slowed down, sped up when i tried to escape. he was on some kind of motorbikes, wearing black from head to toe, big helmet covering his whole head. i stopped on the side of the street when we got to Trich Sai. The guy got confused, didnt know weather to stop or keep going, then decided to drive away. idk why we didnt freak out about it that day. just noticed him, both of us, then never talked about it ever again. i miss her and my old apt. and hồ tây before they built those 2 ugly big black towers.

hồ tây Read More »

on freud and cats

rule #1 of cat lady club: If your cat is affectionate, it’s broken. get a new one (or a dog). people may have mistaken me for many things and i’ll let them have whatever they want, but there’s 1 thing that i’ll always correct: im not a dog person. i love animals and i have dogs and I love them very much, but i’ve always been a cat lady. anyone who’s a real cat person will know how big a commitment it is to adopt a cat (and if your cat’s face doesnt look like your own face and he doesnt reflect all ur worst personalities, u dont know shit abt cats). because unlike dogs, who will always love u even when u leave them at the vet for months to travel (there’s little to no effort to commit to something that needy), cats will make sure u have to earn their trust back. they love u, they do, but they have to see it from u first, miles away. and what greater commitment there is than one devoted to such a detached creature? u’ll always have to second guess, whether they’re mad at u or not, whether they want food or water or just want u to pet them, or when they’ll leave u again. and just when u think u finally figure out the pattern, they change it, just for the sake of being an asshole, and because they know they had u at the first meow. my settling for dogs is similar to people settling for a safe partner: a loyal one who is predictable and will make u feel less lonely. people categorize themselves into different “attachment styles” (whatever the fuck that means), but nothing can beat the dynamic between human and cats. i will never be able to resist the top of the world feeling anytime a cat “chooses” me, and even tho i know the fucker doesnt really think anything of me and he just settles for me at the moment just because, i’m always ready to humiliate myself in front of many people in desperate pursuing of a cat’s attention. the one in this picture is black and u can’t really see him sitting next to me but no other incidents can create that level of joy on my face. committing to a cat is a huge thing, but committing to living without one is even harder. and living with a dog instead is like replacing all the mirrors in your life by a therapist. i dont love Freud or psychoanalysis, but his house is all a cat lady (and her 10 cats and 1 or 2 annoying dogs) can dream of.

on freud and cats Read More »

my nose is like a cauliflower

realizing mom and dad are getting old is such a bliss. we never talked much about anything in the household. almost all our conversations now concern the cat; the cat is the glue of my family: without him, mom would have nothing to yell about (keep the cat out of the bedroom!!!!) and dad wouldnt have any problems to ignore (the gross ringworm on the cat’s skin that he denied for years and only agreed to let me and mom take him to the doctor recently). i live 20km away from them and only visit once or twice a month (one time i took my parents to see a play and our dinner at the Cha Ca restaurant lasted for 20 mins), and my sister 6 hours away. our next family trip to London will consist of my parents going on a guided tour, my sister continuing her life as usual, and me probably wandering around the city alone or falling asleep on her couch. idk exactly how this started. when my parents were still working, they hardly stayed up at the same time. dad went to bed at 7pm then woke up around midnight to grade his students’ papers, then went back to bed at 5am then back up again at 7am to go to work. mom stayed up busy with the chores until midnight, then woke up at 5 to start the day, prepared breakfast then left the house early. dinner time was the only time we were together, and maybe that was why i took forever to finish my portion while my sister kept falling off her chair. we just never had the habit of talking about anything really. just about now im starting to wonder if it’s too late to “reconnect” with my parents, and suddenly it is. career advice for example. up until very recently, my parents tried to ask me and my sister about our work life (dad: very long emails, mom: rephrasing my job to explain it to her friends). we never knew what to say, because what we do now is so different to what they used to know. and no matter how many times we explain, next time they’d just ask the same things. so we just never talked about our jobs. just now, when i finally feel a bit guilty for not talking about my life to my parents enough (yes because im old enough to admit i do need their advice), they happen to be old too, to admit that they’re too tired to care anymore. i just asked dad about my job options today and this is the first time he didnt give any advice, but only said: “i dont have any experience in this”. and mom, of course, was off on a trip to the beach with her friends. just like last year when my sister went home without telling anyone, dad was very happy that from then on, he was released of any airport drive and parking hustle in the future. and this is bliss. that my parents dont worry about us anymore, and we feel less guilty about each other, and we are happy together as 4 adults and 1 cat (yes the cat is the glue of this family). i just read this book of Milan Kundera and there was this sentence of a girl describing her nose as a cauliflower. at first i thought she meant what inside her stuffed nose when she was sick made she feel like there was cauliflower in her nose, but then i read on and found out that she (or the author) meant that the nose looked like a cauliflower on the outside. who else thought the same as I did? Im gross.

my nose is like a cauliflower Read More »