tÊnh

đi xem triển lãm tranh

kỳ lạ là 1 đứa ko biết gì về hội họa và phối màu như cứt như mình lại lấy màu sắc ra làm dấu hiệu và biểu hiện của cá tính và gu thẩm mỹ.

mẹ là một ví dụ. trong trí nhớ những năm tuổi thơ của mình, bà gần như là 1 người ko có hình dạng và màu sắc. đôi khi đến cả giới tính, chỉ phân biệt được bà là phụ nữ vì bà làm mẹ. vì bố, như nhiều ng đàn ông khác, khá vô tích sự và phù phiếm (trong đầu ông lúc nào cũng có 200 vở kịch mà ông là kép chính, lúc nào cũng phải chiến đấu với quái vật chịu mọi hiểm nguy diệt trừ gian ác, tuy nhiên tất cả những phen phải trèo lên thang để cứu mèo đều phải nhờ vợ làm diễn viên đóng thế, sau đó khi đón được mèo thì mặc kệ vợ vẫn còn chưa trèo xuống và thang ko ai giữ, đôi khi, vợ vẫn còn đang ở bên kia bức tường ngăn cách hiểm họa kinh khủng khiếp ko thể tưởng tượng nổi – cho mèo, chứ ko phải cho vợ – và thế giới bình yên lý tưởng bên trong đầu ông), nên trong mười mấy năm tuổi thơ của mình lúc nào người đàn ông và người đàn bà cũng nằm chung trong hình ảnh mẹ. khác với ông chồng Thiên Tướng đóng mệnh, lúc nào ra đường quần áo cũng chỉn chu, cẩn thận chọn lựa màu áo với màu cà vạt (ông phải có gần trăm cái), cẩn thận cả trong cái dáng điệu và bước đi thủng thẳng, lúc nào cũng ra được cái vẻ lơ đãng, thì bà lơ đãng thật. Bà là một hình người bước đi thoăn thoắt, luôn mặc một cái gì đấy màu nhờ nhờ, cái áo sơ mi cũ đã bạc của chồng mà bà dùng làm áo chống nắng, mặc trùm đến qua mông, chỉ nhìn thấy đôi bắp chân rất giống bắp chân của bà chủ trong Tom & Jerry (lúc ở nhà bà cũng thường hay lăm lăm cái chổi y như bà chủ trong hoạt hình), hay cái nón, cũng cũ, bà hay đội ra vườn, đi chợ, đi giải cứu mèo, đón đưa con đi học. không có một tí gợi nhắc nào về cơ thể một người phụ nữ trừ mái tóc, được cái rất dài và mượt. sau này mái tóc cũng luôn là thứ mình lấy để phân biệt giữa đàn ông với đàn bà: đàn ông tóc phải ngắn còn đàn bà thì phải có tóc dài và mượt, ko thì hẳn là bị hỏng ở đâu đó.

Lần đầu tiên bà nhờ con gái mua một món đồ, sau rất nhiều năm bị chê ko chịu chăm lo ăn mặc, tủ quần áo chỉ có toàn mấy món đồ cũ (nhưng vẫn còn dùng tốt vì bà chẳng mấy khi mặc) và đồ con gái thải cho, là một cái váy màu trắng, nhớ mua size L, “để mẹ mặc đi chụp ảnh với các cô”. đến bây giờ, sau gần chục năm được giải thoát khỏi mấy đứa con và nghĩa vụ làm mẹ thường trực, màu chủ đạo của bà đã đi xa màu trắng rất nhiều rồi, nhưng cái lần đầu tiên nhờ mình mua váy và lại là tông màu trắng này luôn làm mình thấy buồn cười. bà, một người mẹ, bấy giờ mới bắt đầu được làm một người đàn bà. từ không màu đến màu trắng.

ko có 1 người mẹ điệu đà để noi gương trong những năm dậy thì (bà còn không biết trang điểm, lúc nào bôi phấn mặt cũng trắng toát cả lên), nhưng mình được trải qua cảm giác (chắc hẳn là thế) của một phụ huynh khi nhìn mẹ khám phá các gu thời trang và định hình sở thích. mặc dù gu thời trang đã được định hình đấy của bà bây giờ rất kinh khủng, toàn những màu lòe loẹt trộn vào nhau, một lần cả 3 bố con đã chọn đồ cho rồi nhưng cuối cùng vẫn bị bà chê “bố con mày cái mắt y hệt nhau”. hay cái tủ bếp, ngôi nhà gần đây nhất bà được toàn quyền trang trí vì là “nhà của mẹ”, chọn cái màu sơn bóng loáng lỗi thời, và trên mặt bàn ăn trải cái khăn nhựa màu xanh rất xấu (con mèo rất ghét màu xanh), bà bảo là khăn nhựa thì mới dễ lau chùi. so với những đứa con gái mới lớn thì được cái là bà chẳng bao giờ tự ái khi bị trêu, lúc nào cũng cười hơ hớ. ở với một ông chồng suốt ngày trêu vợ (ông bịa ra kịch bản bà vừa nấu ăn vừa trang điểm, hồi đấy ông thiết kế cho bà cái tủ đựng đồ trang điểm và một cái gương rất to ngay cạnh bếp), có lẽ bà đã dậy thì đúng lúc, khi ông hết kịch bản rồi và bây giờ chuyển từ trêu vợ sang nghiện mua đồ shopee.

mình đi xem một cái triển lãm tranh. những bức tranh rất to, choán hết cả 1 bức tường, hẳn phải to như cái tôi của người họa sĩ. màu sắc lòe loẹt, vẽ hoa 5 cánh 1 nhụy, thi thoảng lại trát lên vài đường nhũ óng ánh, nhìn ko ra cái giống ôn gì. bỗng dưng mình nghĩ đến mẹ và cái váy màu xanh lơ họa tiết quả cam của bà, 3 bố con thấy màu xấu quá mua cho để trêu nhưng bà lại thích mặc nhất. những bức tranh vẽ xấu và màu lòe loẹt, có phải là giống như cái váy của mẹ mình, rất xấu nhưng cả 4 người đều vui?