tÊnh

đòi lại mấy quả trứng bắc thảo

5h chiều, con đường trước lăng bác trơ trụi ko 1 bóng cây, nắng chói lòa như ko có thực.

chiều nào đi làm về qua đoạn đường này cũng thấy sao mà nó dài ghê thế, dù tính ra chắc chưa đến 500m. nắng hè làm con đường dài mãi ra, như đọc Lâu đài. hồi trc quyển này đc để ở đầu giường suốt mấy năm mà chưa đọc xong, toàn bị lấy ra đập bọ xít với gián bay vào nhà buổi tối. Bây h thì thay = quyển Bướm trắng. các quyển sách cứ đang đọc dở hoặc mãi chưa đọc xong thì đập bọ vs gián mới dính tay, nghe cứ đôm đốp, vì hãy còn mềm. đọc xong r thì bìa vs giấy ở trong cong queo hết cả lên.

bỗng trong đầu hiện ra một hình ảnh, 1 trưa hè đội mũ tai bèo màu trắng đốm cam, cái mũ đấy sao mà thích đội thế? đi học thêm lớp cô Đào để chuẩn bị vào lớp 1. nhưng lúc chia lớp thì lại ko đc học lớp cô Đào chủ nhiệm, mà sang lớp cô Tâm. các bạn thân quen đều học ở lớp kia, bỗng dưng có mình mình bị đẩy sang lớp này, với những người bạn lạ lẫm chưa gặp bao giờ. thế mà sao lúc còn trẻ con lại chả thấy sợ gì.

bây giờ thì cũng ko sợ nữa rồi. chứ cái hồi mới ra trường, cái gì cũng sợ. phải chăng cũng 1 phần là do bạn hồi đại học, lớp toàn những con gà mờ được bố mẹ chăm nom. hồi trẻ con chọn bạn kiểu gì? chả nhớ lắm nữa, người bạn thân đầu tiên là bạn đi cùng đường từ trường về nhà. đúng, cần phải đi cùng đường. chẳng phải sau này ko đi cùng đường nữa thì đều nghỉ chơi hết hay sao? chả thù ghét mà cũng ko tiếc nuối, đi đường khác lại gặp người khác thôi. thế mà những năm 20 21 tuổi, ko khôn đc như hồi bé, cứ sợ rúm vào.

những người bạn của độ tuổi ngoài 30, ai cũng đơn giản, móng tay móng chân cắt gọn gàng. Cái tiêu chí móng tay móng chân này từ đâu ra? tự chọn hay do ai chọn hộ cho? hồi đi học bị chia lớp, hẳn là ko đc tự chọn r. có mỗi năm lớp 6, mẹ bảo cho đi học thêm 1 môn năng khiếu, vẽ thì xấu, nhạc thì thấy piano với organ các bạn xung quanh đều học cả rồi, bèn chọn học ghita. cái thứ đầu tiên tự chọn thì lại chả phải là do thích thú gì cho cam. đàn học ko dốt cũng ko giỏi. thậm chí bây giờ còn ko nghe nhạc. cái lớp đàn đấy sau này có 1 ng, cả đời có lẽ chỉ đi cùng đường mỗi cái đoạn cùng đi học đàn. chơi vs ng ko đi cùng đường quả là dẫn đến kết cục ko tốt. suốt mấy năm, do mình vẫn đi đường của mình nên cái người kia hẳn là đã đứng im, ko di chuyển được tí nào.

thật ra cũng có tiếc, có mấy chục trứng, hồi covid mẹ gửi, mẹ a ta mang đi làm trứng bắc thảo. bây giờ ko biết làm tnao để đòi đc vài quả?

(hôm nọ hỏi c Bình chỗ sưu tầm mấy câu chửi của các bà các mẹ, toàn là chửi bắt trộm gà. mình nghĩ mình chửi, kỳ thực ra có khi cũng chỉ vì mấy quả trứng gà).