tÊnh

kỉ niệm covid

mình từng đi du lịch 1 mình qua nhiều nơi, đến những thpho đẹp và nổi tiếng, mà khi đọc review để lên lịch trình thì đều là những chỗ “nhất định phải ghé qua”. để rồi khi thấy thpho nào cũng có 1 cái old town, đường lát sỏi cổ kính cho ng đi bộ, 1 cái nhà thờ trung tâm, 1 dãy phố nhiều quán bar như kiểu Tạ Hiện. thì mình chán ko đi nữa.

bạn m làm tour guide cho tây, phải xây dựng những cung đường mới, những câu chuyện mới, nhưng mới mãi r cũng thành cũ, cũng lại là 1 cái barem, du lịch trải nghiệm r văn hóa này kia thì đi mãi r cũng lại chán. chị Hiền đợt đó bắt đầu băn khoăn, bảo có cần phải đi du lịch ko nhở? dĩ nhiên kèm theo 1 số iếu tố lquan đến bvmt, nhưg chủ yếu cũng là cái cảm giác mông lung, k hiểu bh đi du lịch để làm j? đến cái thpho đó để làm j?

rồi Covid xảy ra. 1 ngành cứ ngỡ k bao h chết, là du lịch, 2 năm chịu chết. những nơi mình đã đi bh ngĩ lại thấy may thế vừa ms đi năm ngoái xong. bạn mình ở nhà k có j làm, lại bồn chồn ước đc đi, đc làm những cái tour chán ơi là chán lắm rồi, như trc. khi cả thế giới bắt đầu hoài nghi về việc di chuyển từ nước này qua nước khác, về du lịch và về cái đúng sai của “chủ ngĩa xê dịch”, thì du lịch bị buộc phải nằm im thật, và ngta lại sốt xình xịch lên, lại đòi đi.

nói chung trời sinh voi sinh cỏ, khi nào voi chán ăn cỏ thì sẽ bị trời hành cho đau răng vl, lúc í lại chỉ ước đc ăn cỏ như ngày nào mà thôi.

thích con voi thế, làm tnao để nuôi 1 con nhỉ. tsao k có voi size mini như bọn chó bh nhỉ? hừmm.