tÊnh

lines

Mom is a great cook. she can make a party with fancy, 4-5 star restaurant food for 50 people, but there’s one thing she’s never confident enough to make, which is the sweet/sour sauce for spring rolls. all my childhood i remembered it being the ‘specialty’ of my aunt, who lived downtown, in the city center where everything was (and is) happening, with sauces like this one that she always stressed that my mom, living in the suburb, would never be able to make it right. so Mom stopped trying and never made the sauce, and that’s why it’s the only thing i can do when i enter her kitchen.

mãi sau này khi nói chuyện với các bạn về tuổi thơ êm đềm, với ngôi trường bé xinh chỉ có 8 lớp, hồn nhiên ngây thơ như trường Tô-mô-e của Tốt tô chan, với một cộng đồng giản đơn đến nỗi ai cũng biết nhau, mình mới nhận ra mình ko có truyền hình cáp. hay ký ức về món đậu phụ. đậu phụ làng Mơ là 1 ‘đặc sản’ mà cho đến những năm mình gần lên cấp 3, chỉ có những lần mẹ đưa đi học thêm qua cầu Long Biên mới mua được, và mẹ thường mua ngay trên cầu Long Biên trên đường về. Cầu Long Biên và cầu Chương Dương là cầu nối giữa 2 thế giới, 1 bên có truyền hình cáp và đậu phụ ngon, bên kia thì không. 1 bên biết làm nước chấm nem ngon chuẩn vị, và chê bên còn lại quê mùa, trên răng dưới cắc tút. 1 bên có các trường chuyên, chuẩn, trọng điểm, 1 bên có trường Tô-mô-e.

sau này, công nghệ làm đậu phụ cũng như truyền hình cáp bắt đầu phổ cập dần đến những huyện ngoại thành, cùng với những anh chị tư vấn đại học, du học, hồi đó mình còn nhớ rõ, là 1 a tư vấn của RMIT, lặn lội đến tận nhà mình, để đưa brochure. ngay sau khi đậu phụ làng Mơ phổ cập, ranh giới ko còn là cầu long biên hay cầu chương dương nữa, cũng ko phải chỉ dịch chuyển đi từ từ, mà đùng 1 cái bị đẩy tít ra tận rìa HN, xa hơn cả đường vành đai 4 đang xây.

hnhu vượt quá cái ranh giới đấy là ko thể dừng lại được nữa. nhưng là loại ranh giới ntnao? what kinds of the line, that once crossed, we can never go back?

my parents could move to new houses, new cities even, when some certain lines of their own were crossed, but i know Mom would never cross her own line with the spring roll sauce. maybe the line is not actually the line. what do we call the point, the tipping point, that has the actual power to move the line, so far away that sometimes we even forget the line was there in the first place?

1 a làm tư vấn tâm lý có bảo mình, câu hỏi quan trọng nhất để identify mức độ nghiêm trọng của 1 ng bị trầm cảm, là “bạn đã muốn chết chưa”. no nonsense, no inner child, no healing bullshits. you want to die yet? and that’s it, but you need to be honest. how many pills would be needed to take one’s life? it’s not the act of taking the pills, or thinking about death, about killing one’s self, it’s the last pill, the nanometer of the knife cutting to one’s wrist, the nanosecond one’s neck was left hanging on the rope. have you thought about that nanometer, that nanosecond, yet? do you want to go there yet? đã muốn chết, chết thật đấy, chưa?

he asked, suddenly, through the 2nd drink, on the window sill of a bar in London, “I bet you also experienced sex at a very young age, huh? mine was when i was 4, i can remember, clearly, i was lying on my back, dangling my dick between my thighs, and i remember it felt great”. ok weird guy. but i think it was the same for me, around the same age. giá sách ở nhà có 1 cuốn sách ảnh, m nhớ mang máng tên là Người phụ nữ và cái đẹp, bên trong có rất nhiều ảnh các chị, các mẹ, ảnh nude nghệ thuật, tượng khỏa thân. i think that was when my line was crossed. not to beauty or to sex, but to taboo. after that nothing feels as such.